Có lúc Hạ Tuyển sẽ nghĩ, nếu như mình không gặp Thích Giang Chử, có lẽ sẽ phải mất một khoảng thời gian rất dài mới có thể hiểu được trốn tránh không thể giải quyết bất cứ vấn đề gì, hoặc là y sẽ không thể buông tay với ích lợi của việc tự lừa mình dối người mang đến, vì vậy mà ngay cả bản thân y cũng có thể tự lừa gạt được, vậy thì đừng hòng có thể sống một cách rõ ràng*.
*sống một cách rõ ràng ở đây nghĩa là sống không mơ hồ, sống có mục đích.
Lúc bắt đầu, y bị những người khác xem là dị loại mà kì thị, y không dám manh động, giống như chỉ cần nói nhiều hơn một từ sẽ ngay lập tức sập bẫy, sẽ lập tức bị diệt trừ. Để không bị diệt trừ, y phải trốn ra khỏi nhà tù này, sau đó có một kế hoạch cho cuộc đời mình mà y bắt buộc phải hoàn thành—— trước đó y vẫn cho là như vậy.
Mãi đến tận khi Thích Giang Chử xuất hiện y mới phát hiện, cái mà y gọi là kế hoạch cho cuộc đời sau khi trốn ra khỏi nhà tù đã được đặt một dấu chấm hết, giống như theo đuổi của cả đời này của y đều dừng lại ở đây, y sống cả đời này chính vì đợi gặp được Thích Giang Chử vậy.
Hoặc có thể nói, tiềm thức đang nói cho y biết, cả đời này y đều không thể trốn chạy, nhất định phải tiêu tốn tất cả thời gian cùng tâm huyết để chống lại, vô luận y có thể trốn được bao xa, những thứ đã khắc vào trong xương tủy cũng không cách nào rửa sạch.
Những ám chỉ trên tinh thần cùng lời nói kia, lâu ngày chày tháng đã quấn chặt lấy y, cho những dù ám chỉ đó chỉ bằng mỏng sợi chỉ, nhưng chỉ cần nó hòa nhập vào ý nghĩ của y, bọn họ cũng đã giành được thắng lợi—— ở một mức độ nào đó, y đã bị đồng hóa, trở thành một người chỉ biết lừa gạt để sống qua ngày.
Hạ Tuyển vốn không hề do dự, chỉ là bây giờ y mới đột nhiên ý thức được mình cần phải làm gì mà thôi.
Sau khi lớp tự học tối thứ sáu kết thúc, không có gì bất ngờ, Hạ Tuyển gặp Uông Tịnh đang đứng trước cổng trường.
Trong đôi mắt của Uông Tịnh mất đi sự kiên định của ngày xưa, bà không biết mình sẽ đối mặt với cái gì, lần gặp mặt trước, đến sự hòa bình ở bên ngoài Hạ Tuyển cũng không còn muốn duy trì nữa.
Nhưng bà vẫn mở miệng hỏi: "Cặp có nặng lắm không? Có muốn mẹ cầm giùm con một lát không?"
Đối với bọn họ của thật lâu trước đây mà nói, đây là chuyện mỗi ngày đều sẽ xảy ra, là một chuyện rất tầm thường, không gì đặc biệt, nhưng đến sau khi bà bỏ đi, bởi vì mất đi quyền lợi này Hạ Tuyển mới cảm nhận được, đây là chứng cứ của một đứa nhỏ khi được sủng ái.
Mà hiển nhiên, Uông Tịnh đã bỏ lỡ Hạ Tuyển khi y vẫn còn trong độ tuổi còn có thể làm nũng rồi.
"Không cần đâu." Hạ Tuyển nói.
Uông Tịnh cười cười thu tay về, cùng Hạ Tuyển đi đến dưới lầu tiểu khu, tuần nào cũng như vậy, bà sẽ chờ đến lúc Hạ Tuyển đã lên lầu, đèn trong phòng sáng lên rồi mới rời đi.
Dọc đường hai người nói chuyện chắc cũng chỉ được hai ba câu.
Chỉ có điều Uông Tịnh cảm thấy so với Hạ Tuyển, hiện tại bà không tính là đang chịu khổ. Đèn cảm ứng âm thanh sáng lên, Uông Tịnh dừng trước cửa, giống như bọn họ cách nhau cả một con sông cách cả biên giới vậy.
Hạ Tuyển đi được hai bước, dừng một chút đột nhiên quay đầu lại, hỏi: "Muốn lên lầu nhìn một chút không?"
Thanh âm của y rất nhẹ, nhưng từng chữ từng chữ một đều đập vào lòng Uông Tịnh, nửa giây đầu bà còn đang thẩn thờ—— mình có nghe lầm không.
Hàng lang chật hẹp, hai người bước song song có chút khó khăn, nên chỉ có thể một trước một sau tiến vào nhà, Hạ Tuyển mwor đèn phòng khách, nhờ vào ánh sáng mà cho Uông Tịnh nhìn điều kiện sống của mình hiện tại.
"Con ở một mình ở đây, gần trường, rất thuận tiện."
Uông Tịnh từ trong lời nói của y hiểu được, tất cả mọi thứ Hạ Chấp Minh làm đều là muốn phô trương thanh thế, ông so với Uông Tịnh bà lại cao minh hơn bao nhiêu?
Từ ngày đó trở đi, Uông Tịnh đã đến nhà Hạ Tuyển rất nhiều lần, thậm chí bà còn mướn luôn một căn phòng ở gần đó, mỗi ngày đều chờ ở trước cửa nhà Hạ Tuyển, chờ Hạ Tuyển tan học về, bà sẽ cầm theo hộp cơm giữ nhiệt cùng y đi vào nhà.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại không biết mệt, bà đã bỏ lỡ quá nhiều khoảnh khắc trong sinh mệnh của Hạ Tuyển rồi, bà không muốn tiếp tục bỏ lỡ nữa.
"Có ngon không?" Uông Tịnh hỏi.
"Ân." Hạ Tuyển ngừng đũa, nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói, "Ngon hơn lúc trước rất nhiều."
Bọn họ tiến nhập vào một mối quan hệ khác, mỗi người đều ở trong khu vực an toàn của bản thân, Hạ Tuyển ngầm cho phép Uông Tịnh có thể hành xử như của một người mẹ, lại chưa từng gọi bà là mẹ. Bọn họ ngầm thống nhất, giả bộ như bản thân đã mất trí nhớ, đều vứt hết những xưng hô đã từng tồn tại kia ra khỏi kí ức của mình.
Rất nhanh họ đã tìm về hình thức sống chung quen thuộc, còn nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của Hạ Tuyển.
Cuối tuần, Uông Tịnh đi siêu thị mua rất nhiều thứ trở về, bà phân loại đồ ăn, muốn bỏ trứng gà cùng thịt vào tủ lạnh, lúc này bà mới phát hiện tủ lạnh đã được chất đầy.
Bà dừng một chút, đóng cửa tủ lạnh lại thuận miệng hỏi, có phải do Hạ Chấp Minh đem đến không.
Hạ Tuyển lại cho bà một đáp án khác, y nói: "Là đồ lúc trước anh con mua, một mình con ăn không hết."
Uông Tịnh "À" một tiếng, cũng không cho rằng đây là chuyện gì to tát. Bà biết sự tồn tại của người mang tên Thích Giang Chử này, thậm chí suy đoán người đàn ông
trẻ tuổi mình gặp trong trấn lúc trước chính là Thích Giang Chử.
Đối với Thích Giang Chử bà cũng chỉ biết tới đây, không đủ để cho bà có thêm bất kỳ liên tưởng gì.
Thời gian giống như được lắp đặt thêm tên lửa mà chạy, cuộc thi thử cuối cùng cũng kết thúc, thầy cô giáo đất trời đen kịt mà chấm điểm bài thi của học sinh trong vòng hai ngày, thứ sáu trước khi tan học, bài thi được trả về cho học sinh xem trước khi nhập điểm chính thức.
Cầm bài thi trong tay, cảm giác này hơn phân nửa chỉ có bản thân mình hiểu.
Lúc cầm được bài thi, Hạ Tuyển chính là hưng phấn, mà sự hưng phấn này rất nhanh đã được Thích Giang Chử kéo dài.
Y nhận được tin nhắn của Thích Giang Chử. Thích Giang Chử mua hai tấm vé, thứ bảy ở viện bảo tàng Giang Châu có tổ chức một triển lãm văn hóa, hỏi y có rảnh hay không.
Lúc đầu y chỉ nghĩ là tin nhắn rác, nhìn thấy ba chữ Thích Giang Chử mới đột nhiên thanh tỉnh lại.
Hạ Tuyển nằm nhoài lên trên bàn trả lời tin nhắn, sau một lát trực tiếp xóa đi rồi gọi thẳng cho hắn.
Cuộc gọi chỉ mới được nhận, Hạ Tuyển đã nhanh chóng hỏi: "Anh ơi, thứ bảy mấy giờ mình gặp nhau?"
"Em ngủ dậy rồi chúng ta xuất phát, không cần phải gấp." Thích Giang Chử ở đầu bên kia nói.
Càng gần kì thi đại học, tần suất bọn họ liên lạc với đối phương càng giảm, gọi điện đã ít, gặp mặt càng ít hơn, y mới phát hiện thì ra Giang Châu lớn đến như vậy, không cố gắng sẽ rất khó có thể gặp nhau.
Y có chút nhớ Thích Giang Chử, lúc trước cũng không có cảm giác gì, là vào lúc nghe thấy giọng của Thích Giang Chử, tưởng niệm mới tranh nhau xuất hiện.
"Anh, em nhớ anh rồi." Hạ Tuyển cố gắng nói nhanh nhất có thể.
Ngón tay của Thích Giang Chử đang đặt trên bàn làm việc, hiếm thấy mà dừng lại trong chốc lát, Hạ Tuyển của lúc trước vẫn luôn nơm nớp lo sợ, thăm dò nhiều hơn là biểu đạt tình cảm, giống như không có bất kì yêu cầu hay mong muốn gì, nhưng chỉ cần chú ý một chút là có thể biết được những mong muốn đó đều được chôn giấu bên trong sự thăm dò của y, y cần một người nào đó đến giải đáp.
Thích Giang Chử chính là lý giải Hạ Tuyển theo hướng này, cho nên hắn bị sự thẳng thắn của Hạ Tuyển làm cho bất ngờ đến có chút không biết phải làm sao, hắn cười cười nửa ngày, nhẹ giọng "Ừm" một tiếng.
Tim Hạ Tuyển đập đến sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, một giây sau liền nghĩ hôm nay là thứ bảy thì hay biết mấy, y bị ý nghĩ của chính mình chọc cười.
Ngày hôm sau, Hạ Tuyển dậy rất sớm, lúc này đến cửa của viện bảo tàng còn chưa mở nữa là, Hạ Tuyển nằm ở trên giường chơi điện thoại, hơi nhíu mày muốn tìm lý do gì đó để có thể nhìn thấy Thích Giang Chử sớm hơn một chút.
Nghĩ được mấy cái phương án cũng cảm thấy không đủ sức thuyết phục.
Tin nhắn trên Wexin viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết, cuối cùng y cũng bỏ cuộc, tắt màn hình điện thoại, dự định thôi thì nằm trên giường đợi đến lúc viện bảo tàng mở cửa vậy.
Điện thoại lại rung lên, y nhận được một tin nhắn mới.
"Tỉnh rồi thì rời giường đi, anh dẫn em đi ăn điểm tâm."
Hạ Tuyển lập tức ngồi dậy chạy đến trước cửa sổ, kéo màn cửa sổ ra nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy xe của Thích Giang Chử đã đậu ở dưới lầu.
"Sao anh biết em tỉnh rồi?"
Y đánh xong hàng chữ này mới kịp phản ứng lại, nhanh chóng xóa đi, chỉ trả lời bằng một câu "Vâng" đơn giản nhất. Suy nghĩ này chỉ được phép giấu ở trong đầu, Hạ Tuyển ép buộc bản thân phải chặt đứt dòng suy nghĩ này, nhưng y lại càng nghĩ càng nhiều, càng nghĩ nhiệt độ trên mặt y càng cao.
Hạ Tuyển chỉ dùng mười phút để rửa mặt và thay quần áo, mang theo một thân hơi nước nhanh chân chạy xuống dưới lầu, nửa đường lại gặp Uông Tịnh.
"Con muốn ra ngoài ăn, buổi trưa cũng sẽ không về ăn cơm!"
Uông Tịnh gật đầu một cái, vội vã quay đầu nói: "Nhớ chú ý an toàn!"
Lời còn chưa dứt Hạ Tuyển đã nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của bà.
Hạ Tuyển sau khi ngồi lên ghế phó lái vẫn còn thở dốc, cúi đầu nịt seatbelt.
"Gấp như vậy làm gì?"
Hạ Tuyển nghe thấy âm cuối trong câu nói của Thích Giang Chử, tim nhảy một cái ngẩng đầu nhìn khóe môi đang vểnh lên của Thích Giang Chử, y lại không tự chủ được mà nghĩ về cái tin nhắn kia một lần nữa.
Nhiệt độ trên mặt mới dùng nước lạnh rửa để hạ xuống đã ngay lập tức nóng trở lại, hơn nữa là càng nóng hơn, y nói: "Anh rõ ràng đã nhìn thấy em đang muốn nhắn tin cho anh, trong lúc em đánh chữ anh đã nhìn thấy rồi, anh còn cố ý hỏi em đã tỉnh hay chưa."
Truyện convert hay :
Long Vương Điện