Hạ Tuyển giấu cuốn sách xuống dưới gối, quay đầu lại không nhìn thấy Thích Giang Chử đâu, y lại cúi người sửa sang lại gối ngủ một lần nữa, phải chắc chắn không lộ ra bất kì góc nào của cuốn sách.
Đi ngang qua bên người Thích Giang Chử, cầm lấychai nước ngọt trong tay hắn, cũng không quay đầu lại, vừa đi vừa nói: "Anh,em đi tắm trước đây."
Hạ Tuyển mở khóa vòi hoa sen, tiếng nước đã hoàn toàn che hết âm thanh ngoài phòng, y không biết được Thích Giang Chả đang làm gì.
Có tò mò về quyển sách mình giấu hay không?
Có mở ra nhìn một chút hay không?
Hạ Tuyển cố ý kéo dài thoaig gian trong phòng tắm, lấy khăn ung dung thong thả lau tóc, ngẩng đầu nhìn chiếc gương đã phủ đầy sương trắng, lau đi liền nhìn thấy khuôn mặt mình.
Hạ Tuyển giả bộ lạnh lùng với tấm gương, lại chỉ nhìn thấy khuôn mặt non nớt kia. Đối lập với Thích Giang Chử, sự ấu trĩ của y cho dù có ngụy trang như thế nào vẫn sẽ hiện ra quá mức rõ ràng.
Giật mình mà xoa xoa mặt, phá hủy sự "thành thục" mà y mới tạo dựng nên. Y mở tủ ra, lấy máy sấy tóc, cắm vào nguồn điện.
Lúc trước Hạ Tuyển hoàn toàn không có thói quen sấy tóc, bây giờ ở bên Thích Giang Chử rồi mới như vậy.
Cho dù thỉnh thoảng y cũng sẽ quên, nhưng chỉ cần có Thích Giang Chử ở nhà sẽ không để y chạy loạn trong phòng khi tóc vẫn còn ướt.
Hơn nữa hậu quả của việc y quên sấy tóc cũng chẳng nghiêm trọng lắm, thậm chí y còn rất thích cách trừng phạt đó...
Vì Thích Giang Chử sẽ sấy tóc cho y.
Hạ Tuyển ngây ngốc một lát, sau đó đặt máy sấy tóc về lại chỗ cũ. Y lại đứng đó một hồi lâu, mãi đến khi Thích Giang Chử vừa gõ cửa vừa gọi Hạ Tuyển.
"Em quên mang cái gì rồi sao?" Thích Giang Chử đứng ngoài cửa hỏi.
"Không có, em sắp ra rồi." Hạ Tuyển vừa nói vừa mặc quần áo vào.
Khi y bước ra khỏi phòng tắm thì thấy Thích Giang Chử đang ngồi ở bên giường xem văn kiện. Thích Giang Chử giống như là đang chờ Hạ Tuyển vậy, thấy y ra rồi liền đưa nước ngọt đặt ở đầu giường cho y.
Hạ Tuyển uống một ngụm lớn, xua hết độ nóng mới nãy trong phòng tắm ra khỏi người.
"Thoải mái không?"
Hạ Tuyển gật gật đầu, sau đó Thích Giang Chử lấy chiếc ly ra khỏi tay y, nước ngọt vẫn còn hơn nửa ly, "Đừng uống nước lạnh nhiều quá, bụng sẽ ki thoải mái."
"Ò..."
Hạ Tuyển theo bản năng mà đưa tay ra xoa xoa bụng mình, ánh mắt lại liên tục liếc đến bên cạnh gối đầu.
Thích Giang Chử đặt tư liệu lên bàn, quay đầu lại nhìn thấy tóc Hạ Tuyển vẫn còn ướt nhẹp áp sát vào trán.
Hắn bước tới, hơi dùng sức mà xoa xoa tóc Hạ Tuyển, chăm chú nhìn y, hỏi: "Sao lại không sấy khô tóc?"
Hạ Tuyển cúi đầu vén vén tóc, cố gắng không căng thẳng, trả lời: "Ngắn mà, lau mấy cái là khô rồi."
Nửa ngày sau Thích Giang Chử cũng không lên tiếng, Hạ Tuyển cứ tưởng kĩ năng diễn xuất vụng về của mình lại bị phát hiện rồi.
Nhưng Thích Giang Chử cũng chỉ ấn y ngồi xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ, mấy phút sau, mang theo máy sấy tóc trở lại.
Hạ Tuyển muốn nâng gối đầu lên, cánh tay vừa mới duỗi ra được một chút đã nghe thấy âm thanh của Thích Giang Chử ở đằng sau.
"Ngồi đàng hoàng."
Y không thể làm gì khác hơn là thu tay về, Thích Giang Chử ấn công tắc mở máy, tỉ mỉ sấy tóc cho y.
Ngón tay không nhẹ không nặng xuyên qua tóc y, đầu ngón tay lâu lâu sẽ cọ đến thái dương cùng hai bên má y. Tâm tư Hạ Tuyển lại chẳng đặt ở đây, y vẫn đang nghĩ đến quyển sách y cố ý giấu dưới gối muốn Thích Giang Chử phát hiện kia.
"Được rồi."
Hạ Tuyển xoa xoa tóc mình, đã khô hết rồi. Y ngồi đợi Thích Giang Chử ra khỏi phòng cất máy đi mới lật gối lên, cầm lấy quyển sách lật đến nghe thấy tiếng.
Vốn chẳng có phát sinh kì tích.
Mảnh giấy y giấu trong sách vẫn còn đó, trên đó ngoại trừ chữ của y cũng chẳng có gì khác. Y đã nhìn qua nhìn lại nhiều lần, cho dù là một dấu gạch chéo (❌) hay dấu tick (✔) đều không có.
Đến lúc đi ngủ, Hạ Tuyển lật người một cái, đột nhiên nói: "Em muốn nộp đơn vào đại học G."
Nghe vậy Thích Giang Chử hơi dừng một chút, hỏi: "Tại sao lại muốn vào trường đó?"
"Anh không vào được, nhưng em có thể."
"Chỉ vì chuyện này?" Thích Giang Chử cười một tiếng, không phản bác Hạ Tuyển.
Nhưng Hạ Tuyển lại nghe thành một ý tứ khác, Thích Giang Chử cảm thấy lí do của mình rất ấu trĩ rất ngây thơ sao? Ngọn lửa giấu trong lòng y,
có một sợi kíp nổ rất dài, hiện tại nó đã bị đốt một chút rồi.
Hạ Tuyển hơi cao giọng, giống như như vậy sẽ mạnh mẽ hơn, nói: "Đại học G ở thành phố F. Vị trí địa lý tốt, là một ngôi trường có tiếng, xếp hạng các ngành cũng tốt, tại sao em không được chọn?"
Nói xong, y lật người lại, đưa lưng ra đối diện với Thích Giang Chử.
Thích Giang Chử ngồi dậy vỗ vài vai y, nhỏ giọng hỏi: "Em sao vậy?"
Hạ Tuyển có chút chán ghét bản thân rồi.
Rất ít khi y có thể đối mặt với chính mình... Cùng với biểu đạt mong muốn của mình. Hiện trạng không thể quay đầu đã ép y đến không thể tiến cũng chẳng thể lùi, dũng khí của y mới có thể bắt đầu xuất hiện, kết cuộc lại là thương tổn người khác cũng thương tổn chính mình.
Vì vậy, Hạ Tuyển chỉ có thể thối lui mà kiếm những việc khác để làm, trước mặt Thích Giang Chử, y cố ý phạm một chút sai lầm, sử dụng sự khôn vặt của mình, dùng những hành động nhỏ nhặt kia để chứng minh một số thứ.
Nhưng kết quả lại không khả quan cho lắm, yêu cầu của y quá nhiều rồi, đòi hỏi vô độ, rất dễ lâm vào khốn cảnh tự hoài nghi bản thân.
Một lúc sau Hạ Tuyển mới nhỏ giọng nói: "Trừ việc ở xa Giang Châu, đâu cũng được."
Nói xong thì vén chăn lên đắp kín đầu, vội vã nói một câu "Em ngủ đây." liền không nói gì nữa.
Thích Giang Chử chống nửa người trên, một tay khác đang dừng ở giữa không trung, chỉ cần hơi không dùng lực sẽ ngay lập tức rơi xuống vai Hạ Tuyển.
Cảm giác bị giằng co giữa hai ý nghĩ lại tới nữa rồi.
Đôi khi Thích Giang Chử cũng có những ý nghĩ hoang đường, cũng từng đưa ra giả thuyết. Nếu như hắn là bạn cùng lớp, bạn cùng trường hoặc bạn cùng trang lứa với Hạ Tuyển, không cần biết là ở thân phận nào, vẫn đề mà họ đối mặt có lẽ sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Hắn có thể trừ đối phương ra, cái gì cũng không cần nghĩ tới, có thể không cần nghĩ đến cái giá phải trả là gì.
Nhưng giả thuyết chẳng có chút tác dụng nào trong thực tế, không có cách nào giải quyết vấn đề trước mắt này. Hắn đã sớm trải qua những năm tháng có thể trắng trợn không kiêng dè bất kì điều gì rồi, hiện tại mọi việc đều được quyết định bởi lí trí cùng nguyên tắc. Hiếm khi hắn lo lắng nhiều như vậy, hắn vẫn luôn suy nghĩ về chuyện của Hạ Tuyển, mỗi một lựa chọn đều là nan đề.
Hắn chỉ cần nói một vài câu, thể hiện rõ lập trường của mình để ảnh hưởng đến Hạ Tuyển, phục tùng theo dục vọng kia, hoàn toàn đứng bên cạnh Hạ Tuyển, như vậy Hạ Tuyển sẽ ở lại Giang Châu, sau đó bọn họ không cần phải sống ở hai thành phố khác nhau, khó khăn lắm mới gặp mặt được một lần, cũng không cần khiến Hạ Tuyển đau lòng khó chịu nữa.
Nghe vậy cảm thấy mọi thứ đều rất vui vẻ thuận lợi, nhưng sau đó thì sao...
Vĩnh viễn giữ Hạ Tuyển lại nơi này.
Hắn không thể lựa chọn thay Hạ Tuyển, hắn hi vọng bản thân không phiến diện, không tư dục. Thích Giang Chử yên tĩnh ngồi đó một lúc lâu, chậm rãi thu tay về.
Thích Giang Chử đứng dậy, dém chăn cho Hạ Tuyển, bước ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại. Hắn ngồi một lúc lâu trên ghế salon, đứng dậy đi vào bếp rót cho mình ly rượu.
Hạ Tuyển không biết mình đã ngủ thiếp đi từ khi nào, trước khi ngủ bên người đã không có ai, ngủ dậy rồi vị trí của Thích Giang Chử vẫn trống không.
Có phải cả đêm cũng không trở lại hay không.
Hạ Tuyển sờ sờ mặt giường, không có nhiệt độ. Sờ xong lại cảm thấy có chút hồ đồ, trở mình bước xuống giường.
Đúng lúc này, điện thoại đặt ở bên giường đột nhiên vang lên tiếng chuông.
Là Uông Tịnh.
Bà gọi đến để hẹn Hạ Tuyển chiều nay gặp nhau, địa điểm là quán cà phê đối diện trường cấp ba của y.
Truyện convert hay :
Mạnh Nhất Thăng Cấp Hệ Thống