Lòng Tham

Dũng cảm thêm một chút


trước sau

Uông Tịnh chú ý tới ánh mắt của Hạ Tuyển, bà vẫn bình tĩnh nói chuyện như thường ngày: "Vừa nãy lỡ mua dư một cây dù."

Ngữ khí của bà giống như là đang nói một chuyện hết sức bình thường vậy, Hạ Tuyển nhìn thấy trên cây dù bà đang đưa cho mình đến nhãn mác cũng chưa kịp lấy xuống, đúng thật là Uông Tịnh mới mua xong.

Vậy trước đó, bà đã đứng ở trong mưa.

Hạ Tuyển chỉ cảm thấy nhiệt độ cả người đều đang tuột xuống, y dừng một lát, không vươn tay ra cầm lấy cây dù, nửa ngày sau mới nhẹ giọng hỏi: "Tại sao?"

"Dì ơi, sao dì không đi tìm một chỗ nào đó tránh mưa vậy?" Vệ Kiệt lấy khăn giấy không biết từ đâu ra cho Uông Tịnh.

Tiếng mưa rơi rất lớn, tiếng người lại huyên náo, mặc dù khoảng cách giữa bọn họ không tính là xa, Uông Tịnh vẫn không nghe rõ Hạ Tuyển đang nói gì. Bà lấy khăn giấy lau đi nước mưa trên mu bàn tay, nói: "Gấp gáp ra khỏi cửa nên quên mang dù theo, mùa này trời mưa rất đột xuất, nhưng không tốn bao nhiêu thời gian sẽ ngừng lại thôi. Nghĩ là các con cũng sắp tan học rồi, tính sai giờ nên phải đứng đợi hơi lâu một chút."

Kỳ thực Uông Tịnh là sợ chỉ cần mình đi khỏi trong chốc lát, Hạ Tuyển sẽ một mình rời đi. Nhưng rất nhanh bà cũng nghĩ tới, có thể Hạ Tuyển cũng giống bà, không có bất kỳ phòng bị nào đối với trận mưa này, bà không muốn Hạ Tuyển chịu khổ, cho dù là ở bất kì phương diện nào.

Những lời này bà cũng sẽ không nói cho Hạ Tuyển biết, nhưng từ bên trong lời giải thích hời hợt này, Hạ Tuyển đã có thể tự hiểu.

Giống y như trong tưởng tượng của y, Uông Tịnh đang dùng sự ràng buộc do chính bà tạo ra để trói buộc y. Hạ Tuyển đột nhiên cảm thấy tim mình đang ngày càng trầm xuống, trầm đến mức khiến y khó chịu. Y vẫn luôn như vậy, trong lúc giải quyết vấn đề, nếu như vẫn chưa có cách giải quyết tốt, những vấn đề đó sẽ bị y chôn giấu vĩnh viễn, y cho rằng những vấn đề mà mình cần phải đối mặt kia sau khi bị chôn đi thì cũng sẽ tự động biến mất.

Y tận lực khống chế tâm tình của mình, nói: "Hiện tại con không muốn ăn gì cả."

Hạ Tuyển hơi nghiêng người sang tránh né cánh tay đang đưa dù của Uông Tịnh.

Uông Tịnh nhìn theo bóng lưng Hạ Tuyển, nhìn y kêu một chiếc taxi ở ven đường, bà chỉ đứng ở chỗ cũ một hồi lâu.

Hạ Tuyển cũng không biết nơi muốn dừng chân là ở đâu, sau khi mưa tạnh, y thanh toán tiền xe, sau đó dọc theo đường cái bước đi, kiến trúc cùng cảnh vật bốn phía ngày càng quen thuộc, lúc này y mới chú ý tới trong lúc bất tri bất giác mình đã đi tới dưới lầu nhà Thích Giang Chử.

Y đứng ở dưới lầu một lát, không muốn đi lên nhưng vẫn đứng đó không chịu đi, giống như chỉ cần đứng ở đây trong chốc lát đã có thể tìm được an ủi vậy.

Bỗng nhiên sau lưng truyền đến tiếng mở khóa lanh lảnh, Hạ Tuyển bối rối quay đầu lại nhìn một chút lại không thấy ai ra vào. Trong lúc đó y lại nhận được một tin nhắn thoại do Thích Giang Chử gửi đến.

"Còn muốn bị phạt đứng dưới lầu bao lâu nữa vậy?"

Âm thanh cuối không nhẹ không nặng mà gãi lên tim Hạ Tuyển, y nhanh chóng mở cửa ra đi lên lầu.

Bước vào nhà, Hạ Tuyển đổi dép lê rồi đi vào, Thích Giang Chử ngẩng đầu liếc mắt nhìn y, mang theo ý cười hỏi: "Kết thúc xử phạt rồi sao?"

Y sửng sốt một chút, vốn định quên chuyện đó đi mà Thích Giang Chử lại cứ nhắc đến.

Hạ Tuyển hoàn toàn không biết Thích Giang Chử phát hiện mình đứng ở dưới lầu vào lúc nào, không hề có sức thuyết phục mà phản bác: "Em không phải bị xử phạt."

"Vậy thì em mới làm gì thế?"

Hạ Tuyển cũng không rõ, trong thời gian ngắn có thể y sẽ nghĩ không ra câu trả lời.

Thích Giang Chử lại không để ý đến cùng Hạ Tuyển sẽ cho hắn đáp án gì, chỉ hỏi tiếp: "Buổi tối muốn ăn chút gì không?"

Nghe vậy, Hạ Tuyển đi theo phía sau Thích Giang Chử tiến vào nhà bếp, không có ý nghĩa gì, đơn thuần chỉ muốn đứng bên cạnh Thích Giang Chử, khi phát hiện bản thân đang chặn lối đi mới thoáng lui ra sau nửa bước, nhưng từ đầu tới cuối đều phải vây quanh Thích Giang Chử.

"Hửm? Muốn ăn chút gì không?" Thích Giang Chử không ngại phiền mà lặp lại.

Hạ Tuyển suy nghĩ một chút, nói: "Muốn ăn mì thịt bò."

Sau khi ăn xong Hạ Tuyển ôm đồm công việc rửa chén, y mở khóa vòi nước ra.

Thích Giang Chử nhắc nhở y nhớ đeo bao tay, Hạ Tuyển "Ân" một tiếng, đeo bao tay vào rồi lại mở khóa vòi nước một lần nữa, Thích Giang Chử vẫn còn đứng bên cạnh y.

"Anh, em sắp rửa xong rồi." Hạ Tuyển nói.

Thích Giang Chử vẫn không nhúc nhích, đến đây Hạ Tuyển mới ý thức được Thích Giang Chử giống như có chuyện muốn nói.

"Sao vậy? Nói chuyện với bà ấy không vui sao?"

Hạ Tuyển ý thức được, Thích Giang Chử đã biết rõ chuyện này, thậm chí tự động suy đoán có phải bây giờ Thích Giang Chử đang muốn làm một nhân viên giải hòa hay không, cảm xúc mãnh liệt này đột ngột xông tới, thì ra chúng nó chỉ là tạm thời thu binh, rất nhanh đã quay đầu trở về, lại còn trầm trọng hơn.

Cảm xúc mãnh liệt này gần như sắp xé y ra làm hai.

Hạ Tuyển một mặt suy nghĩ Uông Tịnh đang muốn làm gì, bà làm như vậy là vì nguyên nhân gì, mặt khác lại nghĩ tại sao bà phải làm đến bước này, đến tột cùng là muốn ép
y phải đưa ra quyết định gì đây.

Quyết định mà xưa nay y chưa từng làm, Uông Tịnh cùng Hạ Chấp Minh không nói tiếng nào đã rời khỏi cuộc đời y, đến quyền được biết y cũng chẳng có, chuyện đã đến nước này rồi lại quay về, bọn họ muốn cái gì đây?

Uông Tịnh rời đi vào mùa hè, đến bây giờ y vẫn nhớ như in buổi trưa ngày hôm đó.

Uông Tịnh không biết nấu cơm, là thật sự không biết, bởi vì những món mà bà làm đều không được ngon miệng, nhưng mì thịt bò mà bà làm lại cực kì ngon, so với mì thịt bò của mấy quán mì trong trấn còn ngon hơn, Hạ Tuyển rất thích.

Mỗi tuần đều phải quấn lấy bà, đòi bà làm một tô cho y.

Rất lâu sau đó y mới ý thức được, Uông Tịnh đã sớm có dấu hiệu muốn trốn đi, bởi vì trong mấy ngày đó, cơm tối luôn là một bát mì thịt bò do Uông Tịnh làm.

Ngày hôm đó, Uông Tịnh mặc một chiếc quần dài, cùng thường ngày không gì khác biệt, là một ngày bình thường không thể bình thường hơn. Bà vươn tay xoa tóc Hạ Tuyển, nói: "Ở nhà ngoan ngoãn đợi mẹ, mẹ ra đi mua một ít đồ rất nhanh sẽ trở về."

Sau đó bà cũng đã không trở lại nữa.

Hạ Tuyển không nghĩ ra, sao người lớn có thể biết cách lừa người như vậy.

Cảm xúc kịch liệt đó khiến y choáng váng đầu óc, không chút suy nghĩ mà lớn tiếng phản bác: "Em và bà ấy không có gì tốt để nói cả!"

Nói xong tim y đập nhanh đến lợi hại, Hạ Tuyển rất muốn trấn định mà tiếp tục rửa sạch bát trong tay, nhưng tay của y lại run dữ dội hơn, chén từ trong tay y rơi xuống, không chờ y phản ứng đã nghe thấy một âm thanh do đồ vật bị vỡ tạo thành.

Mà y đã được Thích Giang Chử kéo sang một bên, y hoảng hốt nhìn thấy vết thương trên ngón tay Thích Giang Chử, là mới bị cắt, máu còn đang chảy ra ngoài.

"Đừng để bị cắt trúng tay, em đến phòng khách đợi một lát đi." Thích Giang Chử nói.

Đợi đến khi Thích Giang Chử thu thập xong tàn cục đi ra, Hạ Tuyển bỗng nhiên đứng lên, thăm dò nửa ngày mới mở miệng hỏi: "Anh, hôm nay em có thể ở lại không?"

Thích Giang Chử gật đầu, tối hôm đó Hạ Tuyển an tĩnh dị thường, từ đầu tới cuối chưa từng ra khỏi cửa phòng. Hạ Tuyển sẽ có phản ứng kịch liệt như vậy, Thích Giang Chử thật sự không nghĩ tới, hắn có chút nghi ngờ không rõ lời hắn nói đêm nay có phải cũng là một loại thương tổn với Hạ Tuyển hay không.

Hạ Tuyển đã nằm lên giường từ rất sớm, trong đầu toàn bộ đều là ánh mắt Thích Giang Chử nhìn mình, còn có bóng lưng rời đi của Uông Tịnh.

Hắn hỏi mình, nói chuyện với Uông Tịnh không vui sao?

Đáp án là không, bởi vì bắt đầu từ khi Hạ Tuyển nhìn thấy bà, y đã chưa từng nghĩ tới muốn tiếp nhận bà. Uông Tịnh không từ mà biệt là một cái gai đã đâm vào tim y từ rất nhiều năm trước đây, cho đến tận bây giờ, y chỉ sợ khi mình nhổ nó xuống, Uông Tịnh sẽ bù đắp cho mình.

Y là một lần bị rắn cắn, mười năm đều sợ dây thừng.

Hạ Tuyển nhớ Thích Giang Chử từng hỏi mình, mong muốn của y là gì? Y nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người.

Y không thể ngủ, trằn trọc trở mình đến hừng đông đột nhiên bò dậy. Đến dép lê cũng không mang, rón rén tiến vào phòng Thích Giang Chử.

Người trên giường đang ngủ, đôi mắt Hạ Tuyển đã quen với bóng tối, tầm mắt rơi vào tay phải của Thích Giang Chử.

Y chỉ cảm thấy tim mình đang chua sót, nói cho cùng y vẫn là như vậy, không hề tiến bộ.

Y cùng những người lớn y từng oán hận có gì khác nhau cơ chứ, chỉ vì sự đau khổ của bản thân mà không cần suy nghĩ gì đã tổn thương người quan tâm mình, khiến Thích Giang Chử lo lắng cho mình, sầu lo vì mình——

Xét đến cùng đều là vì y không đủ dũng cảm, bởi vì y sợ hãi, y là một đứa nhát gan, cho tới bây giờ lại còn không dám thừa nhận, liều mạng muốn che lấp, liều mạng bài xích những điều mà mình mong muốn.

Bế tắc đã tồn tại sẽ không bởi vì y không để ý tới mà biến mất không còn tăm hơi.

Vết thương trên ngón tay Thích Giang Chử đã được xử lý tốt, Hạ Tuyển ngồi trên tấm thảm dưới đất, lén lút nắm lấy tay Thích Giang Chử.

Qua nửa ngày sau, tay y đều đã có chút cứng ngắc, y phát hiện Thích Giang Chử không bị đánh thức, y cúi đầu nhanh chóng hôn một cái lên vùng gần vết thương.

Trái tim y cũng nóng lên.

Hạ Tuyển nghĩ thầm: "Không có gì đáng sợ cả, dũng cảm thêm một chút."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện