Chương 434: Hạng Thiên và nhà họ Hạng ở Giang Đông
“Cậu chắc chắn là cậu làm được không?” Diệp Phàm hỏi Hạng Thiên.
“Em…” Hạng Thiên do dự, rồi cắn răng nói: “Em làm được!”
“Tôi còn không rõ cậu là người như thế nào hay sao?”
“Nhưng bọn họ…”
“Được rồi, nếu cậu thật sự là loại dâm dục như vậy thì tôi cũng sẽ chẳng coi trọng cậu.” Diệp Phàm vỗ vai Hạng Thiên nói: “Người nhà họ Hạng đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, không ra tay với tôi nữa, cậu đã cảnh cáo bọn họ à?”
“Đúng vậy!” Hạng Thiên đáp.
“Làm cậu khó xử rồi!”
“Anh Phàm, anh đừng nói vậy, nếu năm đó không có anh, em…”
“Thôi, đừng nhắc đến những chuyện đau thương ngày đó nữa!” Diệp Phàm cười nói: “Vả lại, cậu có tự kỷ quá không vậy? Cho rằng nhà họ Hạng ở Giang Đông này có thể giải quyết được tôi?”
“Em…” Hạng Thiên khó xử.
Cậu ta thật sự đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Hạng ở Giang Đông rồi.
Đó là nỗi hận của cậu!
Mặc dù Hạng Thiên mang nỗi hận nhà họ Hạng, nhưng bảo cậu ta hủy diệt cả nhà họ Hạng ở Giang Đông thì cậu cũng không ra tay nổi.
Không phải vì cậu không đủ hận, hay là vì mềm lòng do dự.
Mà là vì không nhẫn tâm giết chết người cùng họ, mặc dù những kẻ đó đã làm hại cả nhà cậu!
“Tôi để cậu ở lại là vì hai việc!” Diệp Phàm bình thản nói.
“Anh Phàm cứ nói đi ạ, dù có lên núi đao xuống biển lửa thì em sẽ đều làm hết cho anh!” Hạng Thiên kiên quyết nói.
“Ặc…” Diệp Phàm lắc đầu nói: “Đây không phải chuyện đao to búa lớn gì đâu”.
“Vậy là?” Hạng Thiên ngẩn ra, hỏi.
Diệp Phàm lấy từ trong túi áo ra một viên ngọc, đưa cho Hạng Thiên, nói: “Cho cậu cái này!”
“Đây, đây là…” Nhìn thấy viên ngọc Diệp Phàm đưa qua, Hạng Thiên biến sắc, cả người run lên bần bật, khi cầm vào viên ngọc, cậu đã không chịu nổi mà khóc lên.
“Chắc cậu cũng biết, Đại Đức Chân Nhân đã đào mộ tổ nhà họ Hạng lên, và trong lúc tôi giúp đỡ ông ta xử lí những món đồ đó thì thấy miếng ngọc này. Tôi còn nhớ cậu từng nói cậu và em gái mỗi người có một miếng ngọc như vậy!” Diệp Phàm do dự một lúc rồi nói.
“Đúng thế, đây, đây đúng là viên ngọc của em gái em.” Hạng Thiên run run nói.
“Giữ cho cẩn thận vào!”
“Cảm ơn anh Phàm!”
“Được rồi, đừng khóc nữa, nếu để người khác thấy một sát thủ đệ nhất phương Tây khóc như đứa trẻ thế này thì chắc cậu sẽ lên báo mất!” Diệp Phàm nói với Hạng Thiên.
“Ặc…” Hạng Thiên lúc này mới cố gắng ổn định lại cảm xúc.
Lúc này, Diệp Phàm đưa ra một tập tài liệu cho Hạng Thiên, nói: “Đây là một tổ chức sát thủ trong phủ Tương Nam Minh, cậu cho người đi điều tra đi”,
“Sợ là tổ chức sát thủ này còn mạnh hơn cả nhóm sát thủ Thanh Long của cậu đấy”,
“Nhưng số người biết đến nó lại quá ít!”
“Ồ?” Hạng Thiên nhận lấy tập tài liệu mà Diệp Phàm đưa, nhìn qua rồi hỏi: “Anh Phàm, anh muốn cứu tổ chức này rồi hủy diệt họ, hay là?”
“Không không không!” Diệp Phàm xua tay liên tục, nói: “Cậu chỉ cần điều tra bọn họ thôi, không cần phải trở thành kẻ địch của họ”.
“Em hiểu rồi!” Hạng Thiên gật đầu nói.
…
Cùng lúc đó, tại một căn phòng Tổng thống trong khách sạn hoàng gia bậc nhất của thành phố MUA.
Mộ Dung Thiên Tâm vừa mới tắm xong, ngồi trên sô-pha xem vài thông tin!
Lúc này, tiếng gõ cửa phòng vang lên cùng với tiếng của Mộ Dung Khuê: “Cô chủ, ngài Anthony phái người tới đây ạ!”
“Vào đi!”
Mộ Dung Thiên Tâm nói, cô liếc ra cửa một cái, khóa cửa đã tự động mở ra!
Sau đó, Mộ Dung Khuê đẩy cửa đi vào.