“Cháu không giết anh ấy!” Diệp Phàm nói: “Anh ấy vì cứu cháu nên bị đồng nghiệp giết.”
Nghe Diệp Phàm nói, Ngải Hòa Bình không nói nữa.
Vương Phú Quý luôn giữ im lặng, anh ta là người đã lăn lộn ngoài xã hội mười mấy năm, đương nhiên có năng lực đoán ý qua lời nói và sắc mặt.
Từ câu chuyện của Diệp Phàm và Ngải Hòa Bình, anh có thể nhận ra quan hệ của hai người rất phức tạp.
Lúc này tự dưng chen mồm vào chẳng khác gì tìm đến cái chết!
Tốt hơn hết là cứ làm người vô hình.
“Hazz, tôi già rồi, không muốn giết người nữa!” Ngải Hòa Bình thở dài rồi nói: “Tôi không biết điều cậu nói có phải sự thật hay không, nhưng mà không quan trọng nữa.
Tôi chỉ có một yêu cầu, từ nay về sau cậu đừng xuất hiện ở tiệm ăn Hòa Bình nữa.
Nếu không, tôi sợ mình không chịu đựng được!”
“Được!” Diệp Phàm do dự một lát rồi gật đầu nói.
Lúc này, Diệp Phàm nhìn Vương Phú Quý rồi nói: “Anh muốn mua lại mảnh đất của tiệm ăn Hòa Bình này sao?”
“Ờ…..” Mặt Vương Phú Quý biến sắc, vội vàng xua tay, lắp bắp phủ nhận: “Không, không phải, tôi, tôi, tôi……”
“Tôi khuyên anh hãy nghĩ kỹ rồi trả lời.” Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Trước khi anh đến tiệm ăn Hòa Bình thì đã biết chuyện Vương Phú Quý muốn thông qua Lý Phụng Thiên để mua lại mảnh đất của tiệm ăn Hòa Bình.
Và cũng biết Vương Phú Quý và Lý Phụng Thiên hẹn nhau ở tiệm ăn Hòa Bình.
Vốn dĩ, anh đến đây, ngoài việc ăn cơm còn tiện tay chuẩn bị giải quyết chuyện này.
Chỉ có điều, trùng hợp là anh lại bất ngờ xảy ra xung đột với Lý Yết, vì thế mới xảy ra những chuyện phía sau.
Đối diện với ánh mắt của Diệp Phàm, Vương Phú Quý vô cùng sợ hãi, anh ta do dự một lát rồi vội vàng nói: “Đúng vậy, lúc đầu tôi định mua lại mảnh đất của tiệm ăn Hòa Bình, nhưng, nhưng mà, tôi bảo đảm sau này sẽ không có ý định này nữa.”
“Tốt nhất là như thế, nếu không anh sẽ hiểu tại sao có nhiều người sợ tôi đến vậy!” Diệp Phàm bình thản nói.
“Vâng, vâng, vâng……” Vương Phú Quý vội đáp lại.
Anh ta sợ gần chết.
Nào còn dám có ý định mua mảnh đất của tiệm ăn Hòa Bình.
“Không có chuyện gì nữa thì tôi đi đây!” Diệp Phàm nói với Ngải Hòa Bình.
“Ừm!” Ngải Hòa Bình gật đầu.
Diệp Phàm đi thẳng xuống dưới lầu.
Triệu Vũ đã xử lý xong tất cả mọi chuyện, tầng một của tiệm ăn Hòa Bình không còn ai, có rất nhiều người đang tập trung ở ngoài cổng để hóng chuyện.
Bọn họ đều muốn xem phong thái của Long Thần, rốt cuộc là người thế nào mà lại có thể trở thành hoàng đế thế lực ngầm phương Tây!
Diệp Phàm không để ý sự bao vây quan sát của đám người này, cũng chẳng bận tâm bị họ chụp hình, dù sao những tấm hình đó cũng sẽ bị xóa đi, Triệu Vũ lái xe đưa anh rời khỏi tiệm ăn Hòa Bình.
Triệu Vũ vừa lái vừa tò mò hỏi Diệp Phàm: “Anh Phàm, anh với ông chủ tiệm ăn Hòa Bình lên tầng ba nói chuyện gì thế?”
“Chỉ là một chuyện cũ mà thôi!” Diệp Phàm thuận miệng nói.
“Ờ……” Triệu Vũ nghĩ một lát rồi nói: “Diệp Phàm, lần sau em lại đi cùng anh đến tiệm ăn Hòa Bình, anh ra mặt nói giúp em nhé, em muốn được thỉnh giáo ông chủ của tiệm ăn Hòa Bình, em rất có hứng thú với thái cực quyền của ông ấy.”
“Haha!”
Diệp Phàm chỉ cười chứ không nói gì.
Cũng không nói với Triệu Vũ, sau này anh sẽ không đến tiệm ăn Hòa Bình nữa.
“Đúng rồi, anh Phàm, bây giờ chúng ta đi đâu? Về hả?” Triệu Vũ hỏi.
“Đến quán bar Wild Rose.” Diệp Phàm nghĩ một lát rồi nói.
“Đến thăm chị Vân sao?”
“Ừm!”
“Anh Phàm, anh sợ chị Vân không tha cho anh hả? Lần trước lúc trở về Hoa Hạ, anh không dẫn chị Vân đi cùng, em cá rằng lát nữa, anh sẽ bị chị ấy giáo huấn một trận.”
“……”
Quán bar Wild Rose nằm ở phía Nam thành phố MUA.
Mặc dù quán bar này không nổi lắm, nhưng người có thể đến đây vui chơi đều là nhân vật quyền thế tại thành phố MUA.
Người thường hoàn toàn không có tư cách đến nơi này!
Triệu Vũ dừng xe trước cổng quán bar Wild Rose rồi cùng Diệp Phàm vào trong.
Có hai tên bảo vệ đang rảnh rỗi đứng phì phèo hút thuốc trước cổng quán bar.