" Mạn Tuyền sao? Mau đưa muội ấy vào " Huệ phi là người đầu tiên lên tiếng, nàng mong Doãn Hàm sẽ nể mặt mà nhìn tam tiểu thư một cái. Cung nhân đưa Mạn Tuyền vào, nàng ta vì cứu đại hoàng tử mà không tiếc khiến bản thân thành bộ dạng chật vật. Tiết trời ở kinh thành đã lạnh, lại còn ngâm dưới hồ quá lâu, khó tránh nàng ta run rẩy quỳ dưới sàn.
Tĩnh Ngọc híp mắt một cái, đối diện với hồ ly tinh đột nhiên sức chiến đấu càng tăng hẳn. Nhưng nàng khẽ liếc qua ánh mắt của Huệ phi, trong lòng nghi ngợi một cái.
" Trẫm là người thưởng phạt phân minh, tam tiểu thư Mạn phủ có công cứu hoàng tự, ban trân bảo và hai rương vàng bạc. "
Sau đó không gian liền yên tĩnh lại, Huệ phi lẫn người xung quanh : " ... " hết rồi à? Nữ nhi nhà người ta không quản thân mình cứu trưởng tử của ngài, ngài lại chỉ ban chút vật phẩm đó thôi sao?
Huệ phi đỡ Mạn Tuyền ra vẻ thương xót, bắt đầu thay đổi hướng khác :" Hoàng thượng, tam muội nhảy xuống hồ cứu Thử Lâm. Lúc được đưa lên y phục cũng không chỉnh tề, e rằng nhục thân cũng bị đám nô tài nhìn thấy hết. Mai này thanh danh tổn hại làm sao xuất giá chứ? "
" ... " Chớp một cái đã thành chuyện nghiêm trọng xuất giá rồi. Tĩnh Ngọc nhíu mày dường như đã hiểu tất cả, đều là kế hoạch của Huệ phi. Nhưng nàng ta giúp Mạn Tuyền tiến cung để làm gì, không phải nàng ta tiến cung sẽ càng gây khó dễ sao?
Sắc mặt Mạn Tuyền tái nhợt, ngón tay cũng run rẩy vì lạnh. Một câu nói của Huệ phi khiến cho người có mặt tại đó có chút nín thở. Doãn Hàm nhíu mày nhìn về phía Tĩnh Ngọc, ý muốn nàng nói giúp mấy câu, không ngờ...
" Hoàng thượng, Huệ phi nói đúng. Mai này kinh thành truyền ra thì tam tiểu thư cũng khó mà xuất giá, hoàng thượng chi bằng cho tam tiểu thư một danh phận. Vô sủng cũng không sao, có danh phận cũng tốt hơn là không thể xuất giá "
" Tĩnh Ngọc..."
" Hoàng thượng, nếu người không thu nhận nàng ấy e rằng mai kinh thành có tin đồn thất thiệt về người, vậy không tốt chút nào "
Doãn Hàm trừng mắt nhìn Huệ phi, nếu không phải nàng ta bắt đầu chuyện này thì Tĩnh Ngọc nhà hắn cũng không giận dỗi. Quăng cho nàng ấy ánh mắt cảnh cáo mấy phần nhưng sau đó lại dằn xuống giận dữ, Tĩnh Ngọc đặt tay lên vai hắn khẽ nói :" Hoàng thượng, vô sủng tất an phận "
Chỉ cần người không sủng nàng ta, thiếp liền vui vẻ.
Doãn Hàm kéo rèm chỗ đại hoàng tử, sau đó ngồi lại trên ghế lớn :" Nếu Hiền phi đã nói thế vậy phong cho Mạn tam tiểu thư làm tuyển thị, hai ngày nữa tiến cung ngự cửu các của Yến Linh cung "
Tuyển thị, tức là cấp thấp nhất hậu cung rồi. Huệ phi khẽ véo bên hông Mạn Tuyền một cái, nàng ta mới cúi đầu tạ ơn thánh ân. Doãn Hàm không buồn liếc chỉ kéo tay Tĩnh Ngọc đi theo mình.
Tây noãn các chỉ còn lại mấy người Huệ phi và Mạn Tuyền, Mạn Xung chán ghét buông nàng ta ra :" Tạm thời bản cung chỉ có thể giúp ngươi đến đây. Sau này phải tự mình bò lên long sàng tranh sủng "
Mạn Tuyền tuy không cam nhưng cũng phải cúi đầu trước Huệ phi :" Tỷ tỷ giúp đỡ muội tiến thân, muội nhất không quên trong lòng. Sau này sẽ vì tỷ tỷ mà dốc sức "
Huệ phi kéo vạt áo bước ra khởi thềm cửa :" Trở về nói với phụ thân, đừng quên những lời đã hứa với bản cung. Bản cung có thể nâng ngươi lên, cũng có thể đạp ngươi xuống "
" Muội muội hiểu rõ " Mạn Xung vừa đi, tam tiểu thư phỉ nhổ một cái :" Hừ, một cái tuyển thị thì đã coi là giúp ta. Đợi sau này ta leo lên vị trí cao hơn, xem người vênh váo được bao lâu "
=======
" Tĩnh Ngọc..."
Hiền phi cứ đi trước, bày ra vẻ mặt lạnh tanh với hắn. Không phải nàng bảo hắn ban cho Mạn Tuyền danh phận sao? Sao chưa gì giận dỗi rồi? Tĩnh Ngọc cứ đi về phía trước, trong đầu