" Hoàng thượng người xem, Thử Huyền của chúng ta đang cười với ngài kìa "
" Hài tử này thật giống trẫm, haha "
Doãn Hàm bế Thử Huyền trên tay, đôi mắt nó ngây thơ nhìn người trước mặt, tay nhỏ quơ quơ nắm lấy ngón tay hắn. Hắn đang nghĩ nếu như hài tử của Tĩnh Ngọc và mình cũng khả ái như thế...trong lòng liền kích động vô cùng.
Huệ phi cười xoa xoa má hài tử, bộ dạng khả ái lay động lòng người :" Hoàng thượng, tối nay người ở Sương Túy cung với thiếp được không? "
Doãn Hàm vẫn ôm hài tử, đôi mắt hời hợt không để ý
" Hiền phi đang mang thai, trẫm lo lắng nàng ấy sẽ khó ngủ nên tối không thể ở lại được. "
Nụ cười của Huệ phi có chút cứng đờ, thâm tâm nàng ta luôn tự hỏi tại sao Tĩnh Ngọc luôn nhận được ân sủng của hoàng thượng, tại sao hoàng thượng lại đối với Tĩnh Ngọc thâm tình như thế? Rốt cuộc nàng ta sao không bì được một Tĩnh Ngọc vốn thất sủng bấy lâu?
Hoàng thượng vừa định rời đi, nhị hoàng tử xa phụ hoàng liền khóc ré lên. Trong đầu Huệ phi xẹt một tia xấu xa :" Hoàng thượng, Thử Huyền vốn không khỏe. Thần thiếp giữ người lại chỉ muốn hài tử được nhìn phụ hoàng thêm chút..."
Thử Huyền khóc thương tâm, Doãn Hàm đưa tay ôm con trai vỗ về. Nhị hoàng tử yếu ớt vốn đã được hắn ưu ái hơn, bây giờ càng khóc chỉ khiến cho mặt đỏ ửng nước mắt lưng tròng.
" Vậy trẫm sẽ ở lại thêm chút "
==========
" Nương nương, hoàng thượng có lẽ không đến được "
Tĩnh Ngọc ngước đầu, khó che vẻ mặt mỏi mệt vì chờ đợi, nàng đã đợi hai canh giờ rồi đổi lại là công công nói hắn không tới.
Nhưng nghĩ đến Doãn Hàm chẳng qua chỉ là xót thương hài tử nên ở lại, bản thân có khó chịu cũng đành nuốt vào. Ai mà không xót hài tử chứ?
" Nương nương, người mau nghỉ ngơi đi..." A Thiển bên cạnh đỡ nàng vào tẩm điện.
Tĩnh Ngọc luyến tuyến nhìn ra phía đại môn, trong chờ giây phút cuối hắn sẽ đến nhưng ở đó chẳng thấy ai. Chỉ có nàng đứng đợi...
======
Huệ phi thịnh sủng, Mạn tuyển thị hầu tẩm. Tin tức lớn đã lan truyền khắp cung nhiều ngày, từ đêm đó hoàng thượng cũng không đến An Tình cung một bước.
Người ta nói mang long thai tuy được ưu ái nhưng cũng không thể hầu hạ thánh giá. Hoàng thượng đối với nàng có tốt đến đâu, cũng không tránh khỏi sủng ái người khác.
Long thai đã qua tháng thứ ba, cả người nàng đều bồn chồn khó chịu. Hắn không tìm nàng, nàng cũng không đi tìm hắn. Cứ thế mà lạnh lẽo...
Hắn nói sẽ quay lại, nhưng lại không làm. Nàng lấy gì để tìm hắn đây? Hoàng thượng cũng chưa từng nói chỉ yêu mình nàng, chưa từng...
" Nương nương, ngự thiện đem canh tới. Nô tì đã thử rồi, có thể dùng "
Tĩnh Ngọc vuốt bụng nhìn mấy món trên bàn, không rõ tư vị gì chỉ biết nó có thể tốt cho long thai.
Dùng chỉ mấy đũa đã không dùng nổi nữa, Tĩnh Ngọc vốn ăn rất ít, bây giờ còn ít hơn cả mèo ăn. A Thiển hầu hạ bấy lâu cũng thấy xót xa vô cùng.
" Nương nương, hay nô tì đem cho người nước táo và điểm tâm nhé? "
Tĩnh Ngọc gật đầu, phượng mâu khẽ chau lại. Lảo đảo đi về phía nhuyễn tháp, thái y nói hương liệu đốt lên có thể giúp an thai định thần. Sao bây giờ mệt mỏi đến thế?
Trước mắt nàng mờ nhạt, ngay lập tức ngã xuống đất. A Thiển cùng hai cung nhân bước vào vội hô lên :" Nương nương, nương nương!! "
====
" Long thai khó giữ, xin hoàng thượng đừng quá đau buồn "
Long thai khó giữ...đây là câu đầu tiên mà nàng nghe được khi tỉnh dậy. A Thiển bên cạnh cúi đầu thút thít, nhìn thấy nàng tỉnh liền khó khăn kêu lên :" Nương nương "
" Long thai...hài tử của ta thế nào? "
Giọng nói khô khan khiến cho người ở đó xót xa vô cùng, Doãn Hàm ngồi cạnh đó từ đầu đến cuối không dám nhìn vào mắt nàng một cái.
Tĩnh Ngọc đưa tay kéo long bào, nước mắt lưng tròng :" Hoàng thượng, hài tử của thiếp..."
Huệ phi đứng cạnh giường ra vẻ tiếc thương, ân cần nắm lấy tay nàng :" Long thai là hệ trọng nhưng tỷ tỷ người sao lại bất cẩn như thế. Cho dù trong lòng không vui cũng phải nghĩ đến hài tử chứ? "
Một câu của Huệ phi ngay lập