Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm nhìn Lê Uy Long và chết sững vì ngạc nhiên. Kẻ lầm lì và vô dụng này có khả năng ăn nói sắc sảo từ khi nào thế?
Ngay cả những cảnh sát đang có mặt tại hiện trường cũng sững sờ! Anh ta trông vậy mà dám cùng với nữ cảnh sát nổi tiếng Ánh Hạ ăn miếng trả miếng không hề kém cạnh chút nào khiến cô ta không thể đáp trả. Không phải anh ta thực sự nổi điên thêm lần nữa mà đòi phần thưởng đấy chứ?
"Được rồi. Nói vậy thôi. Tôi sẽ đi ngay bây giờ."
Lý do Lê Uy Long phản bác Ánh Hạ là vì anh không muốn bị cô bắt đi thẩm vấn. Anh thực sự muốn giải quyết sự việc thật nhanh tại đây.
Nếu bị bắt giữ bởi lí do trời đất này thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Đội quân tinh nhuệ của Lưu Bảo Kim vốn dùng để đối phó với mục đích khác chứ không phải để chống lại Ánh Hạ.
"Đợi một chút!" Ánh Hạ cao giọng gọi.
"Cô còn muốn gì nữa ?" Lê Uy Long dừng lại và hỏi.
"Tôi đã tìm thấy một số manh mối về cái chết của cha nuôi anh, Dương Văn Diệp." Ánh Hạ thận trọng nói.
"Manh mối gì?" Lê Uy Long hỏi.
Trái tim Chu Nhược Mai bị bóp nghẹt ! Liệu có phải là Ánh Hạ đã phát hiện ra rằng cha nuôi Dương Văn Diệp đã bị chính mẹ cô đuổi ra khỏi biệt thự không?
"Cha của anh là người đàn ông dũng cảm thực sự ! Ông đã bị đánh đến chết." Ánh Hạ nói.
Dù bị cấm cản điều tra vụ án này nhưng cô vẫn âm thầm tìm kiếm các manh mối. Giải quyết các vụ án là trách nhiệm của đội điều tra của cô. Là đội trưởng của đội điều tra, cô luôn xử lý các vụ án một cách vô tư và tự giác. Không hiểu sao cô luôn có niềm tin vững chắc rằng một cựu chiến binh dũng cảm như ông Dương Văn Diệp bị đánh chết chắc chắn liên quan tới rất nhiều cán bộ cấp cao và cô muốn điều tra rõ ràng.
Tuy nhiên, video giám sát tại nơi xảy ra vụ việc đã bị xóa từ lâu. Cô không thể tìm ra manh mối từ đó mà chỉ có thể bắt đầu từ các đầu mối khác.
"Tôi biết điều này. Cô không cần phải điều tra