Lê Uy Long vẫn là người bị bỏ rơi và ngồi im lìm một cách lạc lõng, nhưng anh không bận tâm đến chuyện đó. Miễn là Chu Nhược Mai có thể được họ tôn trọng, anh chẳng cần điều gì khác, chỉ cần bọn họ không tiếp tục chế giễu anh là được.
Vì mọi người đều muốn làm hài lòng Chu Nhược Mai, nên họ không dám châm biếm Lê Uy Long, và cũng chẳng có thời gian để bận tâm đến anh ta.
Chu Lệ Ngọc thấy Chu Nhược Mai trở thành người giành lại mọi hào quang của cô ta một lần nữa, cô thậm chí còn cảm thấy tức giận hơn, nhưng lại không còn cách nào khác là đành nhẫn nhịn trước.
Sau bữa tiệc gia đình, Chu Nhược Mai và Lê Uy Long nhanh chóng lái xe trở về nhà.
Sau khi trở về căn biệt thự, Dư Hân nói với Vĩnh Thiên: "Lúc nãy anh cũng thấy rồi đó, cả mấy chục người của Chu gia đều khẩn khoản cầu xin em, kể cả bố mẹ em nữa, anh có thể nói khó với bạn anh đồng ý để em chuyển một số dự án cho Chu gia không?"
"Được." Lê Uy Long đồng ý ngay lập tức. Thái độ của Chu gia tối nay khiến anh cảm thấy tương đối hài lòng, họ đã cố gắng hết sức để thuyết phục Chu Nhược Mai, phải quỵ lụy dưới chân cô ấy. Nếu vẫn không cho Chu gia toại nguyện, có khi Dư Hân lại áy náy mà xin từ chức mất!
"Vậy tốt quá rồi! Nếu anh có thể thành công giúp Chu gia chúng ta có được những dự án tốt, em có thể làm điều tương tự với anh một lần nữa." Chu Nhược Mai lo lắng rằng Lê Uy Long sẽ hờn dỗi chuyện bị khinh miệt mà không hết lòng giúp đỡ, vì vậy cô đã đưa ra một lời đề nghị hấp dẫn để thưởng cho anh ấy.
Ngay khi vừa nói xong, khuôn mặt xinh đẹp của Dư Hân bỗng đỏ lên.
"Tương tự? Chuyện gì thế?" Lê Uy Long ngạc nhiên, không hiểu Chu Nhược Mai có ý gì.
"Nếu anh không hiểu thì thôi, đừng bận tâm đến nó nữa!" Dư Hân vừa nói vừa ngượng ngùng cúi đầu và đi nhanh về phòng.
Thấy Chu Nhược Mai có vẻ xấu hổ, Vĩnh Thiên càng cảm thấy kỳ lạ hơn. Lý do gì mà cô ấy lại đỏ mặt như vậy?
Anh cẩn thận nhớ lại những chuyện thân mật mà Dư Hân đã từng làm với anh, và chợt