Tất cả thành viên của Thất bang Sát thủ đều rùng mình khi thấy Lê Uy Long đột nhiên lấy ở đâu ra một thanh kiếm sáng loáng.
Lúc nãy Lê Uy Long đã chiến đấu chống lại bảy sát thủ này mà không có vũ khí gì trong tay, vì vậy nhóm sát thủ đã có ưu thế hơn. Nhưng giờ đây Lê Uy Long đã có một thanh kiếm lớn trong tay, thế trận đã cân bằng trở lại và anh sẽ khó đối phó hơn rất nhiều.
"Không phải các người muốn đưa tôi xuống địa ngục sao?? Nào, mau lại đây, để xem ai mới là kẻ phải xuống địa ngục!" Với một thanh kiếm lớn trong tay, Lê Uy Long đã tự tin phát biểu hùng hồn hơn rất nhiều.
Xét cho cùng, Thất bang Sát thủ vẫn là một nhóm sát thủ chuyên nghiệp đã giết chết vô số người. Vì vậy, cho dù e sợ trước sức mạnh của Lê Uy Long, bọn chúng vẫn sẽ không bao giờ thu mình lại.
"Lên đi!" Thủ lĩnh nhóm sát thủ mặc đồ đen ra lệnh.
Lập tức, bảy sát thủ cùng lúc giữ chặt một con dao găm trong tay xông tới tấn công Lê Uy Long.
Lần này, Vĩnh Thiên đã có một thanh kiếm lớn trong tay, anh không còn lo sợ trước mấy con dao găm tí hon trong tay họ nữa.
Khi bọn chúng bao vây lấy anh ta, Lê Uy Long nhanh chóng vung kiếm lên và lia thành một đường tròn tại chỗ. Ngay lập tức, một năng lượng mạnh mẽ từ lưỡi kiếm tuôn ra.
"Á ... Á... Á.............."
Một vài tiếng hét thất thanh vang lên, và ba trong số bảy sát thủ đã bị lưỡi kiếm của Vĩnh Thiên cắt xuyên qua bụng!
Bốn sát thủ còn lại tránh được lưỡi kiếm cũng bị kích động khi chứng kiến đồng đội bị chém, nhưng họ vẫn không thể lùi bước và tiếp tục xông tới chiến đấu với Lê Uy Long.
Ba sát thủ bị cắt xuyên qua bụng đã không chết, bọn chúng nhanh chóng vực lại tinh thần và quay trở lại trận chiến.
Tuy nhiên, sức mạnh của Lê Uy Long đã tăng lên rất nhiều, áp đảo tất cả. Bây giờ anh đã có một thanh kiếm lớn trong tay, tác động lên chấn thương cánh tay phải đã không còn quá lớn.
Lê Uy Long đã sử dụng kiếm thuật của Dương gia do đích thân cha nuôi truyền lại và chiến đấu quyết liệt với Thất bang Sát thủ kia.
..............
Chu Nhược Mai thấy chồng mình lúc này đã chiếm thế thượng phong nhờ thanh kiếm bảo vật của cha nuôi, cô cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.
Sau khi báo cáo vụ việc với cảnh sát địa phương, Nguyễn Tú Cẩm cũng nhanh chóng quay lại khu vực cửa biệt thự để tiếp tục theo dõi trận chiến.
Lê Uy Long lúc này có một thanh kiếm trong tay thì giống như hổ mọc thêm cánh, trở nên thiện chến hơn rất nhiều và bất cứ ai dám lại gần anh đều sẽ phải nhận lấy kết cục đau đớn.
Nhưng quá trình chiến đấu không quan trọng, quan trọng là kết quả.
Và