Sau khi đoàn quân của Lưu Bảo Kim rời đi, những cảnh sát đứng đó vẫn còn run rẩy, và họ rất kinh ngạc.
Phải mất một thời gian trước khi họ có thể trở lại bình thường.
"Cả một sư đoàn hùng hậu, được trang bị vũ khí tối tân như vậy, rốt cuộc đến từ đâu?"
"Tôi cũng không biết!! Bọn họ đang tìm giám đốc Hoàng và Lê Uy Long, không biết là để làm gì?"
"Tôi có linh cảm rằng đây chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì! Nếu họ thực sự tìm thấy giám đốc Hoàng, ông ấy có thể gặp đại họa!"
"Phải! Giám đốc Hoàng không hề biết chuyện này, xem ra lần này ông ấy đã chọc vào ổ kiến lửa rồi!!"
"Phải mau gọi cho giám đốc Hoàng rồi cho ông ấy biết tình hình!"
Tất cả mọi người trong sở cảnh sát đều lo lắng thảo luận về vấn đề này.
Một số cảnh sát bắt đầu gọi điện cho Hoàng Minh Yên để thông báo cho ông ta.
Tuy nhiên, điện thoại của Hoàng Minh Yên không có phản hồi!
Họ đành liên tục gọi điện thoại cho những người thân cận của ông ta nhưng họ cũng chẳng bắt máy!
Vì vậy, những cảnh sát này không thể nào liên lạc với họ, chỉ có thể để họ tự bảo vệ lấy mình và tự định đoạt số phận.
...............
Tại thung lũng Ngạc Na....
Vào lúc này, Hoàng Minh Yên, Cao Kim Bình và Võ Trung Hiếu vẫn không hay biết rằng một tấn thảm kịch sắp xảy đến. Bọn họ vẫn thản nhiên tiến về phía các cô gái với ánh mắt thèm khát.
"Mau cút đi! Cứu với!"
"Đừng đến đây! Ai đó cứu tôi với!"
"Lê Uy Long, làm ơn cứu em!"
Chu Nhược Mai, Ngô Vy và Nguyễn Tú Cẩm kinh hãi la hét một cách tuyệt vọng.
"Hét to lên! To nữa lên!! Có hét đến khản cổ họng thì cũng chẳng có ai đến cứu mấy cô em đâu! "
"Tất cả lực lượng của bọn này đều đang có mặt ở đây, cho dù có ai đó đến thật, nó cũng không cứu nổi đâu! Haha ----"
"Hãy tiết kiệm sức lực để