Để trở thành kẻ đầu tiên bắt được Ánh Hạ, những người này tràn lên một lúc, ngay cả khi một vài kẻ bị bắn ngã xuống chúng vẫn tiếp tục lao lên. Ai cũng nghĩ rằng đông người nhào lên như thế, khẩu súng của cô ta chắc không thể bắn vào mình được.
Nhìn thấy hàng ngàn người như một con sóng thần ùa về phía mình, Ánh Hạ ngay lập tức quyết định quay ngược vào trong xe rồi đóng chặt cửa lại.
Cô kéo ga, vọt thẳng vào đám đông!
Bây giờ đã đến lúc anh chết hoặc tôi sống thì tất nhiên cô sẽ không còn tử tế nữa.
Cô biết rằng nếu bản thân rơi vào tay bọn chúng thì chắc chắn sẽ có một kết thúc vô cùng tồi tệ! Lúc này, trong mắt cô, những kẻ này không còn là con người, mà là một nhóm quái thú đã mất lương tâm!
Do đó, cô lao thẳng xe vào bọn chúng!
"Brừm….!" Chiếc xe giống như một con ngựa hoang bứt đứt dây cương, điên cuồng lao vào đám đông!
"Á! Á! Á ..."
Chiếc xe đâm thẳng đến chỗ nào, đám người chỗ đó quay lưng lại vừa chạy vừa la hét. Vài kẻ còn bị đâm trúng văng lên không trung!
Quyết định đột ngột của Ánh Hạ khiến tất cả bọn chúng đều bất ngờ! Không kẻ nào có thể nghĩ Ánh Hạ lại dám điên cuồng tông thẳng xe hơi vào bọn chúng!
Ánh Hạ không dừng tay ga, tiếp tục tông sang bên trái, nghẹo sang bên phải. Chiếc xe gầm rú không ngừng !
"Ối ... Á ..."
Nhiều kẻ trong đám đông kêu lên thất thanh vì bị thương hoặc bị giẫm đạp.
Hoàng Minh Yên và Cao Kim Bình sợ mất mật khi nhìn chiếc xe bất khả chiến bại của Ánh Hạ, chúng sợ tới nỗi đã nghĩ đến phương án tìm đường thoát thân. Tất cả đều hối hận vì nghe lời Tạ Ngọc Liên định bắt sống nữ cảnh sát.
Nhưng kẻ nào chết thì đã chết rồi. Chỉ cần bắt sống được cô ta thì có thể hả hê tra tấn mà trả thù cho những người đã chết.
Vậy là bọn chúng suy nghĩ lại, tiếp tục dự định bắt sống Ánh Hạ!
Lê Uy Long nhìn chiếc xe Ánh Hạ lái chìm trong một biển người, anh không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Dù cho có tông thẳng vào chúng như thế thì sớm hay muộn cô vẫn sẽ rơi vào tay chúng. Đây chỉ là phương án tạm thời, không kéo dài được!
Nếu anh có thể chiến đấu bên cạnh Ánh Hạ với những kẻ này thì vẫn có một cơ hội chiến thắng nhỏ nhoi. Nhưng bây giờ tay chân Vĩnh Thiên đang bị gông cùm bởi rất nhiều xích sắt, anh không thể nào thoát ra được. Nếu không phải mới bị trúng đạn vào chân thì thực tế Vĩnh Thiên vẫn có thể khuất phục được số gông cùm, thanh sắt đó.
Bây giờ trong thâm tâm anh chỉ hy vọng rằng Ánh Hạ có thể chi trì lâu hơn một chút. Nếu có thể thì nên cố gắng trì hoãn càng lâu càng tốt.
Bởi vì Vĩnh Thiên biết rằng đội quân của anh chắc chắn đang