Đến ba năm trước, Lê Uy Long đã bị tước phong hiệu và phải trở về thành phố Đà Lạt. Anh phải sống những tháng ngày cùng quẫn tuyệt vọng, và không có mặt mũi đến thăm Lê Hồng Ngọc nữa.
Mặc dù đã không trông thấy Lê Hồng Ngọc trong suốt ba năm, nhưng Lê Uy Long vẫn có thể nhận ra ngay người đang bị đánh là cô giáo chủ nhiệm cũ của mình.
Thật không ngờ, giáo viên của một Tổng tư lệnh quân đội quốc gia với quyền lực không nhỏ lại đang bị người ta tùy ý đánh đập ngay trên đường phố!
Chứng kiến điều này, Lê Uy Long đột nhiên trở nên vô cùng tức giận.
"Dừng lại đi!" Lê Uy Long nói với Thiên Thành.
Trong lòng anh đang rất tức giận, đồng thời cũng khá hoang mang. Tại sao cô giáo Lê Hồng Ngọc lại phải đến đây bán trái cây trong khi lẽ ra cô ấy phải ở trường dạy học?
Thiên Thành nghĩ rằng có lẽ Lê Uy Long đã nhìn thấy một sự bất công nào đó và muốn dừng lại để giúp đỡ. Vì vậy anh ta đã dừng xe lại, rồi hỏi: "Anh Thiên, anh không cần phải tự mình làm những việc này, cứ để tôi giải quyết chúng."
"Người đang bị đánh ở đằng kia chính là giáo viên cũ của tôi, cô Lê Hồng Ngọc!" Lê Uy Long vừa nói vừa vùng vằng mở cửa xe với một vẻ mặt tức giận.
Nghe điều này, Thiên Thành cũng rất bất ngờ, ai mà tin nổi người giáo viên cũ của Lê Soái lại bị đánh giữa đường chứ?
Là trợ thủ thân cận của Lê Uy Long suốt một thời gian dài, Thiên Thành cũng thường nghe anh kể về mối quan hệ tốt đẹp với cô giáo Lê Hồng Ngọc.
Vì vậy, Thiên Thành không dám lơ là, và lập tức ra khỏi xe.
...............
"Mày có định trả phí bảo kê không đây?" Một tên côn đồ với mái tóc nhuộm đỏ choét, đang thản nhiên giật tóc của Lê Hồng Ngọc bằng một tay.
"Tôi không có ... không có tiền để trả mà...." Lê Hồng Ngọc vừa khóc lóc vừa nói.
"Không có tiền để trả? Thế mày định bao giờ mới có tiền đây?!" Tên khốn tóc đỏ giận dữ nói.
Ngay khi bọn côn đồ chuẩn bị tiếp tục ra tay, một tiếng