"Cô nói chuyện cũng thoải mái thật đấy! Sao có thể nói huỵch toẹt ra như vậy chứ?!" Lê Uy Long nói.
"Tôi đã dè dặt lắm rồi! Nếu tôi không nói rõ ràng hơn một chút, liệu tên đần như anh có hiểu ra được không?" Nguyễn Tú Cẩm nói.
"Ờ.... vậy tôi nghe cô và hành động tối nay luôn." Lê Uy Long nói, khuôn mặt nóng bừng khi nghĩ đến chuyện này.
"Tốt! Nên thế! Sau khi anh và Chu Nhược Mai gạo nấu thành cơm, tôi sẽ đến nhà hai người ở lại vài ngày sau." Nguyễn Tú Cẩm nói.
"Được rồi, vậy thì cô đi đường cẩn thận đấy." Sau khi được Nguyễn Tú Cẩm giác ngộ, Lê Uy Long không muốn giữ cô ấy ở lại nhà riêng của mình quá lâu nữa.
Rốt cuộc, nếu cô ấy sống ở đây sẽ ảnh hưởng lớn đến cuộc sống vợ chồng của anh và Dư Hân, hơn nữa cũng mang lại rất nhiều bất tiện cho chính cô ấy.
"Gì đây! Mới đó mà anh đã vội vã đuổi tôi đi rồi à?" Nguyễn Tú Cẩm giận dữ nói.
"Đây không phải là những gì cô muốn sao? Có gì sai khi tôi nói như vậy chứ?" Lê Uy Long nói một cách ngây thơ.
"Tôi muốn rời đi, nhưng không phải bây giờ!" Nguyễn Tú Cẩm nói.
"Hả, không phải bây giờ? Vậy thì là lúc nào? Chính cô vừa bảo tôi nên hành động tối nay, rồi bây giờ lại bảo không muốn đi. Rốt cuộc cô có ý gì?" Lê Uy Long thực sự không hiểu nổi người phụ nữ kỳ lạ này.
"Đừng lo, tôi không định xen vào chuyện hành sự của anh đâu. Nhưng ít nhất tôi cũng phải đợi cho đến khi Dư Hân đi làm về đã, để thông báo cho cô ấy chuyện tôi sẽ rời đi. Nếu không, Dư Hân sẽ nghĩ là tôi bị anh đuổi đi mất!" Nguyễn Tú Cẩm nói.
"Hóa ra là chuyện này, vậy hãy đợi cho đến khi cô ấy đi làm về." Lê Uy Long cũng cảm thấy rằng những lời của Tú Hằng rất có lý, và ngừng thúc giục cô.
Sau đó, Nguyễn Tú Cẩm tiếp tục đóng gói đồ đạc của mình.
Hai giờ sau, Chu Nhược Mai tan làm và trở về biệt thự.
"Dư Hân, cuối cùng cậu cũng đã về!" Nguyễn Tú Cẩm mừng rỡ khi thấy Chu Nhược Mai đã trở lại.
"Cuối cùng? Cảm giác như thể cậu đã chờ tớ rất lâu ấy nhỉ!" Chu Nhược Mai ngạc nhiên nói.
"Ừ, đúng là tớ đã chờ đợi cậu rất lâu!" Tú