Bai đầu trọc, đúng như tên gọi, hắn sở hữu một cái đầu cạo trọc lóc trông rất hung ác. Hôm qua, đàn em của hắn ta đã bị đánh trọng thương bởi Lê Uy Long và Thiên Thành. Bọn chúng cũng đã ghi lại biển số xe và sau đó theo dõi một thời gian, nhưng đã nhanh chóng bị Thiên Thành làm mất dấu.
Bai đầu trọc không thể nuốt trôi cục tức này, vì vậy hôm nay hắn ta đã đích thân đưa đồng bọn đến nhà của Lê Hồng Ngọc tìm cô ấy. Nào ngờ, hắn ta lại bắt gặp cô ngay trên đường nên đã vội vã ngăn lại.
"Những người đã đánh đàn em của anh chỉ là những người qua đường hào hiệp. Tôi không biết họ. Nếu các người có khả năng, các người có thể tự tìm thấy họ." Lê Hồng Ngọc cảm thấy rằng bọn chúng nhất định đến để điều tra tung tích Lê Uy Long, vì vậy cô đành viện một cái cớ để nói dối.
"Cô không biết chúng sao? Hahah...Cô định nói dối ai đây? Người của tôi đã nhìn thấy tất cả. Cô còn lên xe của chúng rồi đến khách sạn Grand Hyatt để ăn tối. Nếu cô không biết họ, tại sao còn dám lên xe của người ta?" Bai đầu trọc cau mày nói.
Khả năng nói dối của Lê Hồng Ngọc tệ đến mức cô ấy ngay lập tức bị phát hiện và không biết phải đáp trả như thế nào nữa.
"Nói mau, bây giờ bọn chúng đang ở đâu?" Bai đầu trọc gằn giọng hỏi.
"Tôi không biết họ đang ở đâu hết." Lê Hồng Ngọc nói. Mặc dù cô biết rõ Lê Uy Long là con rể của Chu gia, nhưng cô sẽ không bao giờ khai ra chuyện này. Những tên côn đồ này quá hung ác, cô sợ chúng sẽ tìm đến Lê Uy Long để giải quyết thù riêng.
"Sao? Không chịu nói hả? Được thôi, vậy cô hãy mau bồi thường cho đám đàn em bị đánh tơi tả này của tôi! Trả cho tụi nó tiền cháo ăn cầm hơi và cả tiền thuốc nữa!!", Bai đầu trọc bình thản nói.
"Tôi không có ... không có tiền!" Lê Hồng Ngọc nói trong hoảng loạn, và sau đó bỗng giấu nhẹm chiếc túi xách với hai trăm triệu tiền mặt ra sau lưng.
Có chết cũng không thể để chúng biết cô đang giữ tiền ở đây!
Ánh mắt của Bai đầu trọc lập tức dừng lại trên cái túi phình ra phía sau Lê Hồng Ngọc.
"Người có thể đến khách sạn Grand Hyatt ăn tối sao lại không có