“Được rồi, lần sau anh sẽ cố gắng hét nhỏ,” Lê Uy Long nói. Anh cũng cảm thấy lần nào cũng hét to như thế này đúng là không tốt, tiếng hét của anh quá mạnh, Lần trước khi ở thung lũng Ngạc Na, anh đã hét lên một tiếng, đã dọa chết vài người. Nếu Chu Nhược Mai cũng bị dọa chết thì coi như xong.
Lúc này, Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm nhìn thấy rất nhiều bảo vệ đang nằm trên mặt đất gào khóc thảm thiết, ngay cả Phan Thiên, Chu Lệ Ngọc và Trần An Huy cũng nằm trên mặt đất.
Nhìn thấy cảnh này, bọn họ lập tức kinh ngạc.
Các cô không nhìn thấy điều gì đã xảy ra vào lúc đó, họ chỉ thấy Lê Uy Long nhảy qua đầu các bảo vệ, và sau đó lại thấy một chiếc bàn tròn bay đến, rồi Lê Uy Long ôm họ và nhảy lên. .
Khi rơi xuống đất thì họ nhìn thấy một đống người đang nằm trên mặt đất rồi.
Vào lúc này, Hà Ngọc Lan mang theo một chút sát khí bước tới.
Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm nhìn thấy Hà Ngọc Lan hung dữ đi tới, họ nhớ ra cô ấy là người vừa nãy đá chiếc bàn tròn.
Họ không biết mối quan hệ giữa Hà Ngọc Lan và Lê Uy Long là gì, và tại sao cô ấy lại đi theo Lê Uy Long để cứu bọn mình.
Chu Nhược Mai thậm chí còn nghi ngờ rằng Lê Uy Long có chút quan hệ với người đẹp này!
Phan Thiên, Chu Lệ Ngọc và Trần An Huy không ngờ rằng người phụ nữ xinh đẹp này lại có sức mạnh như vậy, chỉ cần đá một chiếc bàn đã có thể đánh bại một đám bảo vệ, thậm chí ngay cả bản thân cũng bị chiếc bàn tròn đó đập vào.
Các bảo vệ cũng không ngờ là người phụ nữ xinh đẹp này lại mạnh mẽ như thế, nhớ lại vừa rồi bọn họ bị bàn tròn va vào, trong lòng lập tức sợ hãi.
“Anh Vĩnh Thiên, xử lý những người này như thế nào?” Hà Ngọc Lan hỏi Lê Uy Long xin ý kiến.
“Không phải vừa rồi có người muốn tôi tắm máu ở đây sao? Vậy cô trình diễn cho bọn họ xem đi!” Lê Uy Long nói. Anh là một người như vậy, nếu có thể không cần tự mình làm, đương nhiên không muốn làm.
Nếu mà phải tự mình đối phó với đám bảo vệ này, thì anh mang Hà Ngọc Lan đến đây làm gì cơ chứ?
Khi mọi người nghe thấy Lê Uy Long bảo phải tắm máu nhà hàng Đại Thành, tất cả đều hoảng sợ.