Đây là khoảnh khắc mà Lê Uy Long và Chu Nhược Mai đều mong đợi từ rất lâu, họ đã là vợ chồng, đã đủ trưởng thành, chuyện này lẽ ra phải làm từ lâu rồi.
Bây giờ đã là chuyện tất nhiên, cả hai đều nóng lòng muốn bứt phá.
“Á đau quá!”
Trong cơn nóng cuốn theo, Lê Uy Long đột nhiên phát ra một tiếng kêu đau đớn .
“Anh có chuyện gì vậy?” Chu Nhược Mai đang say sưa trong nụ hôn với Lê Uy Long, cô bị sốc khi nghe anh đột nhiên kêu đau một tiếng.
“Đầu gối của em đè lên vết thương trên chân của anh.” Lê Uy Long đau đến mức trán ướt đẫm mồ hôi.
“Cái gì? Vết thương của anh ở đâu?” Chu Nhược Mai hỏi. Lê Uy Long bây giờ vẫn đang mặc quần nên cô đã không thể nhìn thấy vết thương ở đâu.
Đương nhiên, Chu Nhược Mai vẫn đang mặc quần áo, vừa rồi cô đang hôn Lê Uy Long, còn chưa phát triển thêm.
“Đó là vết thương do súng bắn mà anh phải chịu đau lần trước, nó giờ vẫn chưa lành.” Lê Uy Long nói. Vào thời khắc mấu chốt này, nếu không phải bởi vì vết thương đặc biệt đau đớn, anh sẽ không bao giờ kêu đau đớn như vậy.
Chu Nhược Mai biết Lê Uy Long bị một vết thương do súng bắn vào chân phải, khi cô định thần lại thì thấy vị trí vết thương của anh đang chảy máu, vết máu loang ra một màu đỏ ở quần.
“Chết rồi, anh đang chảy nhiều máu quá, phải làm sao bây giờ?” Chu Nhược Mai hoảng hốt nói.
“Không sao đâu, chỉ là một chút máu thôi, em đừng căng thẳng.” Lê Uy Long nói.
“Xin lỗi! Em quên mất anh đang bị thương ở chân, lỡ tay chạm vào vết thương. Em không cố ý.” Chu Nhược Mai nói.
“Không sao, đương nhiên anh biết em không cố ý! Chúng ta tiếp tục đi!” Lê Uy Long nói.
“Tiếp tục cái gì?” Chu Nhược Mai kinh ngạc hỏi.
“Tiếp tục những việc còn dang dở vừa rồi!” Lê Uy Long nói.
“Anh… anh không sao chứ?” Chu Nhược Mai vẻ mặt ngạc nhiên hỏi.
“Ừ. Chỉ cần em không chạm vào vết thương của anh là được.” Lê Uy Long không muốn bỏ lỡ cơ hội này, cũng không muốn khiến Chu Nhược