Lúc này Ánh Hạ cũng đã lái xe đến thung lũng Hổ Sơn, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng này.
Cô không ngờ rằng những kẻ buôn người này cũng có súng, Lê Uy Long lại thực sự xuất hiện ở đây.
Nhìn thấy tên buôn người kia đã nổ súng, lúc này có muốn cứu Lê Uy Long và Hoàng Minh Diệp cũng không kịp rồi.
Khi phát đầu tiên viên đạn sắp sửa bắn trúng Hoàng Minh Diệp, Lê Uy Long đã đẩy cô ấy ra sau.
Viên đạn đã lướt qua Lê Uy Long, cực kỳ nguy hiểm.
Hà Ngọc Lan đã cầm súng trên cả hai tay và nhắm thẳng vào kẻ buôn người.
Cô ấy đến thành phố Đà Lạt lần này để bảo vệ Lê Uy Long, vì vậy cô luôn mang theo súng mọi lúc mọi nơi.
Khi bọn buôn người bắn Lê Uy Long và Hoàng Minh Diệp vừa rồi, cô ấy đã nhanh chóng rút súng.
Ba tên buôn người nổi tiếng nổ súng ở phát thứ nhất, đều bắn trượt lên không trung, khi bọn chúng định bắn phát thứ hai, bọn chúng đột nhiên nhìn thấy Hà Ngọc Lan cầm súng hai tay nhắm vào chính bọn chúng!
Bọn chúng bất ngờ tái mặt vì kinh ngạc, không ngờ Hà Ngọc Lan lại có súng!
Họ không thể hiểu dược, Hà Ngọc Lan không phải là cảnh sát, vậy làm sao cô ta có thể có súng?
Khi họ đang ngạc nhiên thì Hà Ngọc Lan đã bắn.
“Pằng pằng pằng!”
Ba phát súng nổ cùng một lúc, ba viên đạn bay về phía trán của ba kẻ buôn người.
Vừa rồi Lê Uy Long ra lệnh, nếu một kẻ buôn người nào đó đe dọa sự an toàn cá nhân của mọi người, cô có thể ra tay giết.
Bây giờ những kẻ buôn người này dám bắn vào Lê Uy Long, chỉ huy của cô, vậy thì sẽ phải bị giết!
Nếu cô không nổ súng ngay lập tức và để những kẻ buôn người này bắn phát thứ hai vào Lê Uy Long, nếu anh xảy ra chuyện gì thì cô sẽ thất nghiệp.
Tất nhiên, ba tên buôn người kia không thể có khả năng né đạn như Lê Uy Long, bọn chúng thậm chí còn không nhìn thấy đạn bay qua.
Do tốc độ của viên đạn quá nhanh nên thị lực của bọn chúng chắc