“Lần này, để xem chúng mày còn có thể chạy thoát như thế nào!” Phan Thiên đắc ý nói.
“Phan Thiên, nếu anh không muốn chết thì mau chóng thả chúng tôi ra!” Chu Nhược Mai nói.
"Em không cần phải dùng những lời này để uy hiếp tôi, lần này, các cô có cánh cũng không thể bay được." Phan Thiên nói.
"Tôi không có uy hiếp anh, lời tôi nói là thật! Vừa rồi tôi đã gọi điện cho Lê Uy Long, kêu anh ấy đến cứu tôi rồi! Nếu anh dám làm vậy với chúng tôi, với tính cách của Lê Uy Long, anh ấy nhất định sẽ giết anh!"
Bây giờ tình hình đang rất nguy cấp, vì để có thể hù hoạ Phan Thiên, bảo vệ sự trong sạch của bản thân và Ngô Vy, Chu Nhược Mai không thể không cầu cứu Lê Uy Long để được giúp đỡ.
"Cái gì? Cô đã cầu cứu Lê Uy Long rồi ư?" Phan Thiên đột nhiên hoảng hốt lo sợ.
"Đúng vậy! Nếu anh không muốn chết, thì mau chóng thả chúng tôi ra!" Chu Nhược Mai nói.
"Tôi không tin! Em làm gì có thời gian mà đi cầu cứu Lê Uy Long?" Phan Thiên hỏi.
“Vừa rồi lúc đi xuống thang may, tôi đang ở trong thang máy gọi điện!” Chu Nhược Mai nói.
Phan Thiên lập tức hoảng sợ tái mặt, không ngờ Chu Nhược Mai lại thừa dịp đi xuống thang máy mà gọi điện cho Lê Uy Long.
Tuy nhiên, nghĩ đến bản thân mình đã bị phả huỷ tướng mạo, không còn gì để mất, anh ta quyết tâm nói: “Đêm nay cho dù tôi có chết, cũng phải có được các người!”
“Anh… Ngay cả chết mà anh còn không sợ sao?” Chu Nhược Mai lại luống cuống, không ngờ Phan Thiên lại điên cuồng đến mức này.
"Tôi đã bị chồng của em phá huỷ khuôn mặt, tôi sống còn có ý nghĩa gì? Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu. Tôi chết cũng phải có được các người!" Tâm lý của Phan Thiên đã bị bóp méo, quyết định tìm đến cách mất cả chì lẫn chài.
Chu Nhược Mai và Ngô Vy đều sợ hại tới mức không dám đối mặt với Phan Thiên.
Sau đó, Phan Thiên lại nói: "Hơn nữa, nếu Lê Uy Long dám đến, chưa chắc tôi đã chết. Đây là địa bàn của tôi. Tôi không những có vệ sĩ, mà còn có hơn một trăm nhân viên