“Em gái, lần này anh đánh nhau với người ta là bởi vì cứu một người rất quan trọng.” Triệu Đình Tuy nói.
“Người quan trọng nào?” Triệu Khánh Ngọc hỏi.
“Em đoán xem anh cứu ai?” Triệu Đình Tuy cố làm ra vẻ bí ẩn.
“Chúng ta chẳng quen ai ở thành phố Đà Lạt này, sao em biết được anh cứu ai chứ.” Triệu Khánh Ngọc nói.
“Chính là chị Dư Hân hai đêm trước cho chúng ta hai trăm triệu đấy.” Triệu Đình Tuy nói.
“Cái gì? Anh thế mà lại gặp được chị Dư Hân?” Triệu Khánh Ngọc vô cùng kinh ngạc.
“Đúng vậy, anh cũng bởi vì cứu chị Dư Hân mà đánh nhau với người ta.” Triệu Đình Tuy nói.
“Đầu đuôi câu chuyện như thế nào, chị Dư Hân gặp nguy hiểm gì vậy?” Triệu Khánh Ngọc hỏi.
Sau đó Triệu Đình Tuy liền kể chuyện đã xảy ra ở khách sạn Thành Đạt đêm nay, kể rõ đầu đuôi ngọn nguồn cho Triệu Khánh Ngọc.
“Nguy hiểm thật, may mà anh cứu chị Dư Hân, chị Dư Hân đã từng giúp chúng ta, anh cứu cô ấy là đương nhiên. Anh cứu chị Dư Hân nên mới đánh nhau với người ta, em sẽ không truy cứu anh đâu.” Triệu Khánh Ngọc nói.
“Ừ, Dư Hân còn bảo anh ngày mai tới công ty cô ấy làm, bảo anh làm đội trưởng an ninh.” Triệu Đình Tuy nói.
“Vậy thì thật tốt quá. Làm đội trưởng an ninh lợi hơn làm công nhân vệ sinh nhiều.” Triệu Khánh Ngọc nói.
“Đúng vậy, ngày mai chị Dư Hân sẽ tới đón chúng ta, đồng thời đưa chúng ta tới ký túc xá công ty ở.” Triệu Đình Tuy nói.
“Ngay cả em cũng có thể ở