“Vậy thì đúng là tốt quá rồi, chuyện này chứng minh được thực lực của cô ấy vẫn như xưa, không hề kém so với những năm về trước. Chuyện này dễ thực hiện hơn rồi, chúng ta không cần phải phí sức đi đến nhiều nơi khác nhau để bắt các cao thủ cờ tướng đến rồi.” George vui vẻ nói.
“Đúng vậy, hiện tại ông có kế hoạch gì không?” Harry hỏi.
“Tất nhiên là đi bắt Chu Nhược Mai xuống dưới núi Hổ Sơn để phá giải ván cờ này cho chúng ta rồi.” George nói.
“Chỉ là bắt cô ấy phá giải ván cờ này đơn giản như vậy sao? Chẳng lẽ ông đã quên rồi, lần này chúng ta đến Đà Lạt, ngoại trừ việc phải đánh cắp kho báu kia, còn có một nhiệm vụ quan trọng khác nữa đấy?” Harry nhắc nhở nói.
Khi George nghe thấy lời nhắc nhở của Harry, mới bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: “Tôi nhớ ra rồi, chúng ta còn cần phải ám sát Lê Uy Long. Gần đây tôi chỉ một lòng muốn lấy được những kho báu đó, mà suýt chút đã quên mất chuyện quan trọng này, ý của anh là bảo tôi nhân cơ hội này giết chết Lê Uy Long đúng không?”
“Đúng vậy, Chu Nhược Mai vừa đúng lúc là vợ của Lê Uy Long, chúng ta bắt vợ của anh ta đến trong hang động dưới núi Hổ Sơn, vừa hay để dụ Lê Uy Long đến giải cứu vợ của mình, rồi sau đó chúng ta ở trong hang động giết chết Lê Uy Long.” Harry nói.
“Ý kiến hay, trong hang động vừa hẹp vừa tối là nơi tốt nhất để ám sát Lê Uy Long. Ngay cả khi Lê Uy Long có ba đầu sáu tay, anh ta cũng không thể đấu lại chúng ta được.” George nói.
“Đúng vậy, cứ như vậy, chúng ta liền có thể một công đôi việc. Chỉ cần bắt được Chu Nhược Mai, chúng ta không những có thể bắt ép cô ấy giúp chúng ta phá giải ván cờ tàn, mà đồng thời còn có thể lấy cô ấy làm con tin để dụ Lê Uy Long chồng của cô ấy đến đây, rồi một lúc giết chết Lê Uy Long.” Harry nói.
“Hay lắm, cảm ơn lời nhắc nhở của anh. Nhưng mà nhất định phải để Chu Nhược Mai phá giải xong ván tàn cục, thì anh mới có thể dụ Lê Uy Long đến. Nếu không, trước khi cô ấy phá giải ván cờ, mà anh đã dụ Lê Uy Long đến trước mặt cô ấy rồi giết chết Lê Uy Long, cô ấy chắc chắn sẽ rất đau lòng và không suy nghĩ được gì, không còn tâm trạng phá giải ván cờ nữa.” George nói.
“Được rồi, chuyện này không nên chậm trễ, tôi sẽ lập