Những người ngoại quốc này chính là những người lính đánh thuê do Harry phái đến để bắt cóc Chu Nhược Mai, mỗi người đều có súng trong tay.
Bọn họ đã đợi ở đây từ trước, chính là đợi Chu Nhược Mai tan làm, sau đó bắt cô đi, trong đêm đưa cô đến núi Hổ Sơn để phá giải ván tàn cục trên cửa đá.
Thế nhưng bọn họ không ngờ rằng Lê Uy Long lại ở bên cạnh Chu Nhược Mai. Bởi vì Lê Uy Long thường ngày rất ít khi đến tập đoàn Galaxy.
Nhưng cho dù Lê Uy Long có xuất hiện cùng với Chu Nhược Mai, bọn họ cũng sẽ không bao giờ từ bỏ việc bắt cóc Chu Nhược Mai.
Bây giờ tình hình đã thay đổi, bọn họ quyết định giết Lê Uy Long trước, rồi sau đó mới đi bắt cóc Chu Nhược Mai.
Dù sao cũng đều phải giết Lê Uy Long, giết muộn cũng là giết, bây giờ giết cũng là giết. Nếu bây giờ không giết Lê Uy Long, thì căn bản không thể bắt cóc Chu Nhược Mai được.
Vì thế những người lính đánh thuê này liền nhắm súng vào Lê Uy Long ngay khi bọn họ vừa bước xuống xe.
Khi Chu Nhược Mai nhìn thấy đột nhiên có nhiều người ngoại quốc lao ra như vậy, hơn nữa mỗi người họ đều có cầm súng trên tay, cô nhất thời bị dọa đến mất hồn mất vía.
Mặc dù cô sớm đã chuẩn bị tâm lý, những người này có thể sẽ đến ra tay với mình, nhưng đối phương có súng, cô vẫn sợ hãi đứng đờ ra tại chỗ, không biết phải làm sao.
Triệu Đình Tuy đứng ở phía xa nhìn thấy cảnh tượng này, cũng không khỏi giật nảy người, dù muốn xông đến cứu Lê Uy Long và Chu Nhược Mai, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Tuy nhiên, Lê Uy Long sớm đã có sự chuẩn bị, khi nhìn thấy những người này chĩa súng về phía mình, anh lập tức ôm Chu Nhược Mai nhảy lên giữa không trung.
Sở dĩ anh cũng ôm theo Chu Nhược Mai nhảy lên giữa không trung, là vì muốn để cho Thiên Thành bọn họ có thể không cần phải cố kỵ mà bắn súng.
Nếu không, Chu Nhược Mai mà bị bao vây bởi những người lính đánh thuê này, Thiên Thành bọn họ sẽ có điều cố kỵ, vì sợ làm tổn thương đến Chu Nhược Mai.
“Bùm bùm bùm.”
Một trận tiếng súng kịch liệt đột ngột vang lên.
“A a a.”
Những người lính đánh thuê hòng muốn bắn Lê Uy Long đều bị súng bắn trúng, cùng kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống đất.
Chu Nhược Mai đang ở giữa không trung, nghe thấy tiếng súng, cho rằng những người lính đánh thuê đó đã bắn vào mình, cô sợ hãi nhắm mắt lại hét lên thành tiếng.
Tuy nhiên, cô nhận thấy rằng mình không những không bị bắn mà còn nghe thấy tiếng la hét của những người lính đánh thuê đó đồng loạt truyền tới, cô mới dám mở mắt ra để xem đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ thấy ở phía dưới mình có những người lính đánh thuê nếu không phải bị bắn vào đầu, thì chính là bị bắn vào ngực, tất cả đều ngã chết trong vũng máu.
Cô nhất thời kinh ngạc, sau đó nhướng mắt lên nhìn về phía xa, chỉ thấy cách đó không xa có một nhóm người, trên tay ai cũng cầm súng, mũi súng đang hướng tới chính là nơi bọn lính đánh thuê đang đứng lúc nãy.
Những người mà cô biết Thiên Thành cùng