Ngô Vy và đám người Triệu Đình Tuy chỉ có thể đứng nhìn từ xa, họ cũng không thể đi vào hiện trường.
Trước đó khi xảy ra vụ chiến đấu, Ngô Vy chưa được thấy qua hiện trường, cô cũng chỉ là sau khi nghe thấy tiếng súng mới chạy đến cửa sổ nhìn mà thôi, lúc đó những người ngoại quốc này đã bị bắn chết và nằm trong vũng máu rồi.
Cô ấy biết được từ nhân viên bảo vệ nói rằng những người ngoại quốc này cầm súng là muốn giết Lê Uy Long, nhưng bọn họ lại bị người của Lê Uy Long giết ngay sau đó. Các nhân viên bảo vệ đó đều nói một cách rất sống động, khiến cho cô ấy cảm thấy rất hối hận vì đã bỏ lỡ một vở kịch hay như thế này.
Biết được Chu Nhược Mai vừa trải qua một trận đấu sinh tử, Ngô Vy gọi điện thoại cho Chu Nhược Mai hỏi thăm tình hình của cô.
Chu Nhược Mai nói mình vẫn ổn và cảm ơn sự quan tâm của Ngô Vy.
Ánh Hạ tịch thu súng của những người lính đánh thuê, rồi sau đó bảo người đem thi thể của những người lính đánh thuê đó đi, đồng thời đợi ba chiếc Porsche đó chạy đi, cô ấy cũng vội vàng rời khỏi.
Có lệnh của cấp trên, căn dặn cô ấy không được điều tra những vụ án này, cô ấy cũng không muốn lo chuyện bao đồng.
Cô ấy cũng không phải ngốc, mỗi lần Lê Uy Long giết người đều sẽ có người giúp anh ta xử lý hậu quả, cô ấy đã cảm nhận được Lê Uy Long không phải là nhân vật đơn giản. Lần trước ở bệnh viện ngay trước mặt mọi người bắn chết những người ngoại quốc chen ngang hàng đó cũng giống hệt như vậy.
Người tinh anh đặc chủng được cho ở lại canh giữ hiện trường khi nhìn thấy đám người của Ánh Hạ đi tới thì đã rời đi hội hợp cùng với Thiên Thành và những người khác.
Hiện tại còn đang trong thời kỳ quan trọng, Thiên Thành không dám lơ là, liền dẫn theo người âm thầm triển khai phòng thủ xung quanh biệt thự của Lê Uy Long để ngăn chặn những người lính đánh thuê đó xông vào biệt thự.
Hiện tại đã đến thời điểm cuối cùng của trận quyết chiến, không thể xảy ra bất kỳ sự sai sót nào được.
Gần đây, Nguyễn Tú Cẩm bởi vì cập nhật chương quá chậm, mà nhận được rất nhiều lời thúc giục của độc giả. Có một số độc giả đe dọa sẽ gửi lưỡi dao đến cho cô ấy, thậm chí có người còn nói rằng họ đã mang theo một con dao lớn đang đi trên đường rồi.
Cô ấy bắt buộc phải đảm bảo với độc giả rằng mỗi ngày phải cập nhật trên năm chương. Vì vậy, những ngày qua cô ấy đều đóng kín cửa viết truyện, cũng rất hiếm khi ra ngoài. Ngay cả việc ăn uống cũng phải gọi đồ ăn bên ngoài đưa đến tận nhà.
Buổi tối mười một đêm, Nguyễn Tú Cẩm vừa mới phát hành bản cập nhật chương thứ năm, khi cô ấy vươn vai như trút được gánh nặng, thì đột nhiên bùng một tiếng, cửa bị người phá mở ra.
Cô ấy nhất thời bị dọa đến giật mình, suýt chút nữa ngã khỏi ghế.
Cô ấy quay đầu lại, thì nhìn thấy bốn người ngoại quốc có thân hình vạm vỡ, khuôn mặt hung tợn đã xông vào trong nhà.
Nhìn thấy tình cảnh này, Nguyễn Tú Cẩm nhất thời bị dọa cho hoảng sợ, tại sao lại có người ngoại quốc xông vào nhà thuê của mình? Không lẽ muốn vào nhà cướp của sao? Hay là muốn quấy rối mình?
Nguyễn Tú Cẩm cảm