“Anh có thể có cách gì?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Cho anh ba phút, để anh suy nghĩ đã.” Lê Uy Long nhất thời cũng không nghĩ ra được cách nào vào lúc này.
“Vậy thì anh mau nghĩ đi, thời gian không còn nhiều, bọn họ chỉ cho em ba mươi phút đến chạy đến núi Hổ Sơn, nếu không sẽ giết chết Nguyễn Tú Cẩm.” Chu Nhược Mai nói.
“Bọn họ chỉ là đang uy hiếp em mà thôi, họ sẽ không thật sự giết Nguyễn Tú Cẩm đâu.” Lê Uy Long nói.
“Tại sao không chứ?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Bọn họ khó khăn lắm mới bắt được Nguyễn Tú Cẩm, còn muốn lợi dụng Nguyễn Tú Cẩm để uy hiếp em giúp bọn họ phá giải ván cờ, làm sao có thể dễ dàng giết cô ấy được? Nguyễn Tú Cẩm là con tin để bọn họ lấy ra thương lượng với chúng ta, bọn họ sẽ không dễ dàng giết được đâu.” Lê Uy Long nói.
Chu Nhược Mai nghe thấy Lê Uy Long nói như vậy, cũng cảm thấy là có đạo lý, nên mới cho anh nghĩ cách giúp mình.
Lúc này,Thiên Thành và Hà Ngọc Lan cũng đã xuống xe và đi tới.
Một lúc sau, những người tinh anh đặc chủng đó cũng đuổi kịp đến, đều lần lượt dừng xe tại xung quanh Chu Nhược Mai.
Chu Nhược Mai không ngờ rằng Lê Uy Long lại gọi nhiều chiến hữu đến như vậy. Chỉ có điều, lúc nói chuyện điện thoại cô nghe thấy được Nguyễn Tú Cẩm nói rằng đối phương có hơn hai trăm người, còn chiến hữu của Lê Uy Long lại chỉ mới có hai mươi người, ít hơn số người của đối phương gấp mười lần. Cô cũng không dám hy vọng rằng những người của Lê Uy Long có thể từ trong tay đối thủ giải cứu được Nguyễn Tú Cẩm.
“Anh Thiên, tại sao chúng ta không trực diện tấn công và giải cứu con tin ra ngoài.” Thiên Thành nói.
“Không được, phía dưới hang động không có ánh sáng, bọn họ khẳng định đã có sự chuẩn bị. Nếu như chúng ta đi xuống đó, e rằng chân còn chưa bắt đầu chạm đất thì đã bị bọn họ họ đánh chết rồi.” Lê Uy Long nói.
“Vậy thì kêu Minh Hải xuất binh trợ giúp đi.” Thiên Thành lại nói.
Chu Nhược Mai nghe thấy Thiên Thành