“Tôi hiểu, nhưng anh đã lâu không xuất trận, cũng đã lâu không đích thân ra trận giết địch. Bây giờ chỉ có một mình anh đơn thân độc mã đi vào địa thế hiểm nguy như vậy, tôi không yên tâm.” Thiên Thành nói.
“Tình hình hiện tại rất đặc biệt, anh không còn lựa chọn nào khác. Chỉ có như vậy, mới có thể cứu được Nguyễn Tú Cẩm, đồng thời tiêu diệt toàn bộ kẻ địch ở dưới hang động.” Lê Uy Long nói.
Thiên Thành còn muốn tiếp tục thuyết phục anh, nhưng Lê Uy Long đã kéo anh ta sang một bên để thảo luận. Bởi vì có một số chuyện cơ mật, anh không muốn để cho Chu Nhược Mai nghe được.
“Sau khi vợ chồng tôi đi xuống, anh lập tức truyền mệnh lệnh của tôi bảo Minh Hải đưa quân đến núi Hổ Sơn cùng các anh hội hợp.” Lê Uy Long phân phó nói.
“Được, vậy chúng tôi khi nào mới tấn công vào phía dưới hang động?” Thiên Thành hỏi. Anh ta cũng biết một khi Lê Uy Long đã quyết định chuyện gì, thì rất khó có thể thay đổi được, nên cũng không muốn lãng phí thời gian, chỉ có thể để anh đi.
“Chờ tôi thông báo. Đợi lát nữa, một khi tôi chiến đấu với bọn họ, tôi có thể không có thời gian để gọi điện thông báo cho các anh, dưới hang động rất có thể cũng không có tín hiệu. Anh bảo những người tinh anh đặc chủng của chúng ta mang một cái máy cảm biến cho tôi. Khi tôi nhấn máy cảm biến, các anh nhận được tín hiệu, thì hãy lập tức tấn công vào trong hang động, cùng nhau phối hợp với tôi, tiêu diệt hết tất cả kẻ thù.” Lê Uy Long đã quyết định rồi, bất kể đêm nay có thể mở được cửa đá phía dưới hang động kho báu này hay không, anh đều phải tiêu diệt sạch những kẻ thù xâm lược đất nước này.
“Được.”
Thiên Thành lập tức cho người đi lấy một cái máy cảm ứng nhỏ, rồi đưa cho Lê Uy Long.
Lê Uy Long nhận lấy máy cảm ứng, sau đó nói: “Các anh đừng đi theo tôi, để tránh cho bọn họ biết rằng tôi đã bày ra bố cục này. Đợi đến khi tôi và Dư Hân đi khỏi đây, các anh mới đi đến núi Hổ Sơn.”
“Tôi hiểu rồi, anh nhất định phải cẩn thận.” Thiên Thành nói.
“Tôi biết rồi.” Thời gian không còn nhiều, Lê Uy Long nói xong liền đi về phía xe của Chu Nhược Mai.
Khi đi ngang qua Hà Ngọc Lan, Hà Ngọc Lan hỏi: “Anh Thiên, anh thực sự quyết định muốn tự mình đi xuống dưới hang động sao?”
“Đúng vậy, tôi đã quyết định rồi, cô không cần phải thuyết phục nữa. Đợi lát nữa các người sẽ nghe theo sự sắp xếp của Thiên Thành, xuống dưới hang động phối hợp với tôi.” Lê Uy Long vừa đi, cũng không quay đầu lại nói.
Khi đi đến bên cạnh chiếc Lamborghini của Chu Nhược Mai, Lê Uy Long nói với Chu Nhược Mai: “Dư Hân, em để anh lái cho.”
“Anh thực sự muốn đi cùng em đến giải cứu Tú Hằng sao?” Chu Nhược Mai có chút ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy, anh không thể trơ mắt nhìn một mình em đi xâm nhập vào trong hang cọp được. Tú Hằng là người bạn thân của em, anh cũng không thể thấy chết mà không cứu được. Chính em là người đã nói như vậy mà, thời gian không còn nhiều nữa, mau ngồi qua bên kia đi.” Lê Uy Long nói.
Chu Nhược Mai đương nhiên biết thời gian không còn nhiều, cũng không nhiều lời nữa, lập tức xuống xe, ngồi vào bên hàng ghế phụ.
Lê Uy Long ngồi vào hàng ghế lái, rồi phóng xe chạy nhanh về hướng núi Hổ Sơn.
Thiên Thành và Hà Ngọc Lan, cùng với những người tinh anh đặc chủng đó đứng ở tại chỗ, đưa mắt nhìn theo Lê Uy Long lái xe rời đi.
Đợi đến khi xe của Lê Uy Long biến mất khỏi tầm mắt, Thiên Thành lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Minh Hải.
Sau khi Minh Hải nhận được thông báo của Lê Uy Long vào đêm qua, anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng và vẫn đang đợi lệnh của Lê Uy Long.
Lúc này nhìn thấy Thiên