"Đều câm miệng cho tôi! Tôi là tướng quân hay là các người là tướng quân? Tôi đều có đúng mực, không cần các người lắm miệng! Tôi đi theo Hộ soái nhiều năm, biết rõ thực lực của anh ấy, anh ấy không có việc gì đích! Nếu ai dám làm loạn quân tâm, tôi lập tức bắn người đó!" Cuối cùng Thiên Thành vẫn là quyết định nghe theo mệnh lệnh của Lê Uy Long, không tự tiện hành động.
Là một người tướng lĩnh, phải bình tĩnh tuyệt không có thể xúc động. Nếu tùy tiện hành động, sẽ giống lời của Lê Uy Long, đi xuống bao nhiêu chết bấy nhiêu. Bởi vì, địch nhân phía dưới, sớm đã đem họng súng nhắm ngay cửa hầm.
Các tướng sĩ nghe được Thiên Thành nói như vậy cũng không dám nhiều lời nữa.
Trong căn phòng đá.
Lê Uy Long và Chu Nhược Mai càng đi sâu vào trong càng cảm giác lạnh lẽo.
Loại khí lạnh tận xương tủy này làm cho Chu Nhược Mai không khỏi có chút sợ hãi .
"Nơi này âm trầm như vậy, có thể có yêu ma quỷ quái không?" Chu Nhược Mai bởi vì sợ hãi, không khống chế được mà nắm cánh tay của Lê Uy Long.
"Trên đời này căn bản là không có yêu ma quỷ quái, em không cần sợ hãi." Lê Uy Long nói.
"Vậy vì cái gì càng đi sau càng âm trầm?" Chu Nhược Mai nói.
"Nơi này nhiều năm không thấy ánh mặt trời, âm trầm cũng rất bình thường." Thật ra Lê Uy Long cũng cảm giác được khí lạnh không giống bình thường, nhưng anh cũng không nói được là do nguyên nhân gì.
Lúc này, Lê Uy Long và Chu Nhược Mai nhờ ánh sáng của dạ minh châu, thấy được cuối thế phòng thế mà lại có một chuôi kiếm rất to!
Mà thân kiếm thì cắm ở trong sàn nhà, nhìn không thấy thân kiếm rốt cuộc là thế nào.
Nhưng chỉ nhìn chuôi kiếm cũng thấy được