“Anh muốn em tiếp quản tập đoàn Vương Lôi.” Lê Uy Long nói.
"Cái gì? Anh muốn em tiếp quản tập đoàn Vương Lôi?" Chu Nhược Mai lập tức vô cùng kinh ngạc.
"Ừm, em còn nhớ không? Anh đã từng nói tập đoàn Vương Lôi sớm muộn gì cũng sẽ là của em." Lê Uy Long nói.
Chu Nhược Mai nói: “Em nhớ, lúc đó em còn tưởng anh nói đùa, nhưng không ngờ lại là thật.”
Lê Uy Long nói: “Là một tướng ba sao, từ trước đến này, lời anh đã hứa đáng giá nghìn vàng, đối với em thì càng không nuốt lời.” Lê Uy Long nói. Bây giờ anh cảm thấy để lộ một ít thân phận cũng tốt, không cần cái gì cũng phải che giấu, có thể mở rộng lòng mình cùng vợ nói chuyện một cách thoải mái.
Mặc dù địa vị của tướng ba sao này tương đối thấp so với địa vị của hộ soái bảo vệ đất nước, nhưng ở trong mắt Chu Nhược Mai thì như vậy đã rất giỏi rồi.
Chu Nhược Mai nghe vậy, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, trước đây khi cô không biết thân phận thật của Lê Uy Long, bất kể anh nói cái gì, cô đều sẽ nghĩ anh đang khoác lác. Hiện tại mới biết những gì anh nói đều là sự thật!
"Anh không cần mở miệng ra liền nói tướng ba sao, phải giữ bí mật, phải điệu thấp, có hiểu không? Anh đã quên những gì hôm qua em nói với anh rồi sao?" Bây giờ Chu Nhược Mai thật lo lắng nếu những người phụ nữ khác mà biết chồng cô là một tướng ba sao thì sẽ quyến rũ anh đi mất.
“Trên xe làm gì có người ngoài, chỉ có hai vợ chồng chúng ta thôi, em không phải sợ!” Lê Uy Long nói.
Chu Nhược Mai nói: "Tuy rằng hiện tại không có người ngoài nhưng em sợ anh sinh thành thói quen, ở chỗ nhiều người sẽ nói lộ ra hết."
"Được, vậy thì anh sẽ không nói nữa, thân phận của anh sẽ giữ bí mật không để lộ nửa chữ, chỉ nói cho vợ anh biết." Lê Uy Long nói.
“Nhưng tối qua anh nói chuyện này ra ở trước mặt Tú Hằng, cô ấy cũng biết điều đó!” Chu Nhược Mai nói.
Lê Uy Long nói: "Hôm qua em đã tra hỏi anh trước mặt Tú Hằng còn gì! Nhưng mà Tú Hằng không phải là bạn thân