Đội đặc nhiệm tinh nhuệ đưa Tô Ánh Tuyết đến nghĩa trang Linh Sơn, rồi họ dừng lại trước ngôi mộ của Dương Văn Diệp.
Khi Tô Ánh Tuyết thấy mình được đưa đến mộ của Dương Văn Diệp, bà ngay lập tức bị làm cho khiếp sợ.
“Mấy người... Sao lại đưa tôi đến đây, rốt cuộc mấy người định làm cái gì ?” Tô Ánh Tuyết thật sự không biết những người này tại sao đưa mình tới chỗ này.
“Chúng tôi chỉ đang làm theo mệnh lệnh và cũng chưa rõ mình sẽ làm gì tiếp theo. Bà đừng có hỏi nhiều như vậy, ngoan ngoãn xuống xe trước đi rồi cuối cùng bà cũng sẽ biết thôi.”
“Đúng vậy.”Một đặc nhiệm tinh anh đáp.
Khi Tô Ánh Tuyết nhìn thấy ngôi mộ của Dương Văn Diệp, bà nhớ lại cách mà bà đã đuổi ông ta ra khỏi biệt thự vào đêm đó, việc này đã khiến ông ta chết trong tay của nhà họ Trương và băng Hổ Báo. Bà có tật giật mình nên không dám bước xuống xe.
“Tôi không xuống.” Tô Ánh Tuyết cảm thấy lúc này trốn trong xe vẫn an toàn hơn.
“Vậy thì tùy bà.”
Những lính đặc chủng tinh nhuệ này dù sao cũng không cần phải cưỡng ép Tô Ánh Tuyết, nhiệm vụ của bọn họ chỉ là bà ta đưa đến đây. Còn về việc phải làm gì với bà ta thì còn tùy thuộc vào Lê Uy Long quyết định. Bây giờ bà ta không muốn xuống xe cũng là việc tốt, ít nhất thì cũng không chạy lung tung.
Một lúc sau, Hà Ngọc Lan cũng lái xe đến đây. Sau đó, Thiên Thành và Hà Ngọc Lan cùng bước ra khỏi xe.
Tô Ánh Tuyết vui mừng khi thấy Thiên Thành đến. Bởi vì bà đã thấy Thiên Thành nhiều lần và biết rằng anh là bạn chiến đấu của Lê Uy Long.
Trước đó trong đám cưới của Lê Uy Long và Chu Nhược Mai, Thiên Thành đã đến dự, và sau đó trong lễ truy điệu của Dương Văn Diệp , anh cũng có đến.
“Thiên Thành, cứu tôi với!” Tô Ánh Tuyết vội vàng