“Đúng vậy, anh quả thực đã từng nói như thế. Xem ra, anh chẳng những là một bác sĩ giỏi mà còn là một thiên tài bói toán!” Lê Hồng Ngọc nói.
“Đại Thông à, con thật có bản lĩnh cao cường! Sao con biết Lê Hồng Ngọc sẽ được khôi phục chức vụ?” Bạch Liên hỏi.
Lưu Bảo Thông trả lời: “Dựa vào linh cảm thôi ạ.”
“Linh cảm của đàn ông cũng linh như vậy sao?” Lê Hồng Ngọc hỏi.
“Chính xác, đôi khi linh cảm của đàn ông khá tốt!” Anh ấy nghĩ thầm, tất cả là do cô ấy có học sinh là hộ quốc bảo vệ!
“Chà, dù sao việc Lê Hồng Ngọc được minh oan và được khôi phục chức vụ là một việc đáng ăn mừng, tối nay chúng ta nhất định phải ăn mừng thật lớn!” Bạch Liên nói.
“Mẹ ơi, mẹ định ăn mừng như thế nào?” Lê Hồng Ngọc hỏi.
“Mẹ định ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn ở nhà hàng. Đại Thông à, tối nay con nhất định phải tới ăn mừng với chúng ta nhé!” Bạch Liên nói.
“Ăn cơm tối ạ?” Lưu Bảo Thông có chút xấu hổ.
“Đúng đó, tối nay bác sẽ gọi thằng Thiên, chắc thằng bé vui lắm. Con nhất định phải đến nhé!” Bạch Liên nói tiếp.
“Dạ, vậy tối nay con sẽ tới cùng anh Thiên!” Lưu Bảo Thông đáp.
“Anh Thiên cái gì, là Thiên, sau này con cứ gọi nó là Thiên được rồi.” Bạch Liên nói.
“Dạ, dạ, là Thiên. Bác gái ơi, nếu không có việc gì con về trước nhé!” Lưu Bảo Thông không dám tưởng tượng, nếu anh ấy gọi Lê Uy Long là Thiên, anh sẽ có phản ứng thế nào.
“Được, tối nay con nhớ tới cùng thằng Thiên đấy!” Bạch Liên lại căn dặn.
“Dạ dạ, con nhất định sẽ đến.” Lưu Bảo Thông đáp.
“Dung à, con mau tiễn Đại Thông xuống lầu đi!” Bạch Liên bảo con gái.
“Dạ!”