"Thật ra cũng không có chuyện gì quan trọng cả, tôi chỉ muốn nói lời xin lỗi với cậu thôi." Long chủ nói.
Uông Tiêu nghe vậy, trong lòng không khỏi ngạc nhiên. Long chủ xin lỗi, sao chuyện này có thể xảy ra?
"Long chủ, tại sao ngài lại phải xin lỗi? Ngài đừng dọa tôi." Uông Tiêu nói.
"Không, ba năm gần đây, cậu đã chịu nhiều vất vả rồi, là do tôi, trong lòng tôi vẫn luôn day dứt, lần này muốn nói với cậu một lời xin lỗi." Long chủ thật sự cảm thấy có lỗi.
"Long chủ, có phải ngài nói đến chuyện phong ấn rồng thần làm cách đây ba năm về trước, khiến tôi trở thành người tầm thường sao?" Uông Tiêu hỏi.
"Đúng vậy, ba năm về trước, tôi ép cậu phải phong ấn rồng, khiến cậu trở thành một người tầm thường. Điều này khiến cậu phải chịu nhiều uất ức, vì vậy trong lòng tôi luôn luôn cảm thấy day dứt!" Long chủ nói.
"Long chủ quá lời rồi, ba năm qua tôi trải qua biết bao thăng trầm, rốt cuộc cũng hiểu ra sai lầm của bản thân, mà Long chủ bắt tôi phải phong ấn vàng rồng, từ đó trở thành con người tầm thường là một quyết định vô cùng chính xác." Uông Tiêu nói.
"Vậy sao? Thật sự cậu hiểu được cậu sai ở đâu sao?" Long chủ ngạc nhiên hỏi.
"Đúng vậy, ba năm trước tôi cậy bản thân mình võ công cao cường, hiếu chiến một cách quá mức, có ý định mở rộng bản đồ của Việt Nam, muốn tiêu diệt toàn bộ những kẻ nhăm nhe xâm lược nước ta, điều này là một quyết định hoàn toàn sai lầm." Uông Tiêu nói.
"Cậu muốn giúp tôi mở rộng lãnh thổ của đất nước Việt Nam, khiến nước ta là một nước vĩ đại, có gì sai đâu?" Long chủ lại hỏi.
"Bởi vì ba năm trước, thực lực binh lính của nước ta còn chưa đạt đến trình độ toàn diện để có thể chiến tranh ở ngoài biển với thế lực khác, nếu kéo dài tình trạng Nam chinh Bắc chiến, chắc chắn thực lực sẽ bị suy nhược, dân chúng lâm vào cảnh lầm than. Chủ trương của tôi lúc đó chính là hành động của sự hiếu chiến, hại nước hại dân." Uông Tiêu nói.
"Ừm, cậu có thể suy nghĩ cẩn thận như vậy, tôi thật sự rất vui mừng, ba năm qua chứng tỏ cậu đã trưởng thành hơn rất nhiều." Long chủ nói.
"Cảm ơn Long chủ khích lệ." Uông Tiêu nói.
Năm đó Uông Tiêu phong ấn rồng vàng, khiến công lực suy giảm, chính là có công lao rất lớn, Long chủ cũng biết anh ấy là người trung thành và tận tâm, một lòng vì nước vì dân.
Anh ấy bị Long chủ yêu cầu đi phong ấn rồng vàng một cách bí mật, khiến cho bản thân anh ấy trở thành một người tầm thường, hoàn toàn vì anh ấy còn trẻ nên quá kiêu ngạo, quá mức hiếu chiến!
Ba năm trước đây, Uông Tiêu mới hai mươi ba tuổi, tuổi còn trẻ, lại đã trở thành hộ soái giỏi nhất của Việt Nam, có thể nói là người tài trước nay chưa từng có. Anh ấy còn trẻ nên hống hách, khao khát muốn được bộc lộ tài năng, cũng như đánh đâu thắng đó; không có gì có thể cản nổi, điều này làm anh ấy trở nên tự kiêu, tự cao tự đại.
Anh ấy chủ trương dẫn quân đánh Lang Quốc, sau đó chỉ huy quân tiến lên phía Bắc, tiêu diệt nước Sư quốc, sau đó tiếp tục tiến sang phía Đông, chiếm đóng nước Dẫn Dao, rồi xuống phía nam bằng đường hải quân, chinh phục các nước xung quanh.
Long chủ phát hiện ý đồ này, biết bản tính Uông Tiêu vô cùng hiếu chiến, chắc chắn sẽ khiến đất nước rơi vào cảnh tang thương, vì chiến tranh mà sinh linh lầm than.
Vì muốn Uông Tiêu tỉnh táo lại, Long chủ đành phải thu lại binh quyền trong tay anh ấy, khiến cho anh ấy trở thành người bình thường, suy nghĩ kĩ lại tính cách của mình.
Xét đến cùng, năm đó Uông Tiêu bị tước bỏ binh quyền, hoàn toàn là vì anh ấy quá hiếu thắng.
"Hiện tại, cậu cảm thấy chúng ta có thích hợp để chiến tranh ở ngoài biển không?" Long chủ hỏi.
"Làm thế nào để có thể tránh được cục diện chiến tranh, đó mới là cách tốt nhất.