Hà Ngọc Lan không nói nên lời khi nghe Chu Nhược Mai kiêu ngạo tới mức muốn để Lê Uy Long gia nhập vào đội của cô ấy. Nếu để cho hai người họ hai quả bóng thì họ sẽ nhanh chóng bay lên như thế!
Không đợi Lê Uy Long trả lời, Hà Ngọc Lan nhanh chóng lên tiếng: "Không cần phải để anh ấy gia nhập. Muốn đối phó với hai người thì một mình tôi cũng có thừa sức để chiến thắng đấy. Vừa rồi là tôi nhường hai người thôi!"
"Ha ha! Chết tới nơi mà vẫn còn sĩ diện. Nếu không phải cô muốn tìm thời cơ thì bây giờ mau phát bóng đi, đến phiên cô phát bóng rồi đấy!" Chu Nhược Mai nói.
"Được thôi, bây giờ tôi sẽ chơi thật nghiêm túc." Hà Ngọc Lan cầm trái bóng lên, đi về phía giữa, lên tiếng nói.
"Phụt! Ha ha! Cô có thể đừng buồn cười như thế được không? Mở miệng thì bảo là sẽ chơi nghiêm túc, thế thì bây giờ cô mau chóng phát huy bản lĩnh thật sự của mình đi!" Nguyễn Tú Cẩm cũng bị lời nói của Hà Ngọc Lan chọc cười.
Hà Ngọc Lan không nói gì thêm, bắt đầu phát bóng tấn công.
Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm cũng bắt đầu tiến lên phòng thủ.
Hà Ngọc Lan bắt đầu thể hiện một chút thực lực của mình, chỉ dùng một tay phải giữ bóng, chưa bao giờ dùng tay trái rê bóng.
Bởi vì cô ấy đã nói sẽ chỉ dùng một tay để đấu với Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm.
Những cao thủ chân chính so tài, nếu như chỉ dùng một tay để rê bóng, nếu không thể rê bóng bằng cả hai tay thì sẽ vô cùng nhàm chán, dễ dàng bị đối phương chặn đường cướp bóng.
Thế nhưng Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm cũng không được gọi là cao thủ chân chính, chỉ có thể xem như một cao thủ bình thường. Vì thế, Hà Ngọc Lan chỉ cần dùng một tay rê bóng là hai cô gái đã cảm thấy khó khăn trong việc cướp bóng.
Thế nhưng, bây giờ vẫn chưa phải lúc để biểu hiện tài năng thật sự của bản thân mình. Nếu muốn thắng trong gang tấc thì bây giờ Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm cũng chỉ mới vào có hai quả, nếu bây giờ cô ấy phản công lại thì cũng sẽ không được tính là thắng trong gang tấc!
Thế nhưng, cô ấy lại không muốn buông lỏng một cách quá rõ ràng, để tránh cho Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm nhận ra cô ấy đang buông lỏng.
Vì thế, Hà Ngọc Lan không thể làm gì khác hơn là qua trái rồi lại qua phải. Khi thì nhoài người sang, khi thì quẹo sang trái, lúc thì lại quẹo sang phải, lúc nào cũng khiến mình không có cách nào đột phá.
Nguyễn Tú Cẩm và Chu Nhược Mai phòng thủ vô cùng nghiêm túc, không nhừng chạy thật nhanh. Từ từ đuổi theo Hà Ngọc Lan, tiến hành phòng thủ từ hai bên.
Đây là một trận đấu có thể khiến Lê Uy Long ngồi ở vị trí khán đài vô cùng mãn nhãn.
Ba cô gái ở trong sân thi đấu đều là những mỹ nhân sắc nước hương trời, vóc người vô cùng tuyệt mỹ. Ba cặp vũ khí có sức sát thương lớn kia cũng nảy lên một cách mạnh mẽ khi các cô chạy băng băng trên sân.
Mặc dù anh là một người đàn ông vô cùng đẹp trai thế nhưng anh cũng là một người đàn ông bình thường. Vì thế là một người đàn ông thì đương nhiên sẽ bị những thứ phong cảnh hữu tình này hấp dẫn.
Những cặp vũ khí kia không ngừng lắc lư theo nhịp, khiến Lê Uy Long cảm thấy có chút hoa mắt. Lúc này anh mới phát hiện ra, hóa ra xem các cô gái chơi bóng cũng là một việc vô cùng thú vị.
Hà Ngọc Lan, Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm hoàn toàn không biết một người trông có vẻ chính trực như Lê Uy Long lại có ánh mắt không đứng đắn như thế, ba cô gái vẫn