“Nhưng mà sầu riêng đắt lắm á, tớ tốn bảy trăm nghìn để mua đó, tớ còn chưa nỡ ăn đây này.” Nguyễn Tú Cẩm không nỡ nói.
“Bảy trăm nghìn thì đã là gì, may lấy ra đây để anh ấy quỳ đi!” Chu Nhược Mai chỉ đạo.
“Đối với cậu mà nói thì bảy trăm nghìn chẳng thấm vào đâu nhưng đối với tớ thì rất nhiều đó!” Nguyễn Tú Cẩm nói.
“Không phải bây giờ mỗi tháng cậu viết sách đều được mấy trăm triệu sao? Bảy trăm nghìn đối với cậu đáng bao nhiêu hả?” Chu Nhược Mai chẳng hiểu nổi.
“Mặc dù có thể nói như vậy thật nhưng không thể tiêu tiền lãng phí được! Nhớ lúc đầu, khi tớ mới gia nhập nghề viết tiểu thuyết, một nghìn chữ mới được ba mươi mấy nghìn đồng, để kiếm được bảy trăm nghìn thì tớ phải viết hơn mười nghìn chữ đó! Tuy bây giờ có nhiều tiền rồi nhưng không thể quên những năm tháng gian khổ ngày trước được! Mua quả sầu riêng mất hơn bảy trăm nghìn, rồi lại bị Lê Uy Long quỳ hỏng mất, chẳng phải phung phí của trời sao?” Nguyễn Tú Cẩm nói.
“Phì!” Chu Nhược Mai bị Nguyễn Tú Cẩm làm cho tức đến bật cười.
Một người bạn thân chân chính, khi bạn tức giận có thể khiến bạn tức hơn, mà tức đến mức có đang khóc cũng phải bật cười cơ. Không còn nghi ngờ gì nữa, Nguyễn Tú Cẩm chính là một người bạn thân như vậy.
“Sau có thể quỳ hỏng sầu riêng được chứ? Để anh ấy quỳ xong thì chúng ta ăn!” Chu Nhược Mai nói.
“Anh ấy mà quỳ thì nhất định sẽ bị chảy máu, máu dính vào sầu riêng rồi thì sao tớ dám ăn! Cậu biết mà, tớ cứ nhìn thấy máu là sợ.” Nguyễn Tú Cẩm nói lại.
“Thế ngoại trừ quỳ sầu riêng ra thì còn cách nào khác để phạt anh ấy không?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Hết rồi. Dư Hân à, tớ cảm thấy Lê Uy Long vô tội, cậu hãy bỏ qua cho anh ấy một lần này đi!” Nguyễn Tú Cẩm xin Chu Nhược Mai tha cho Lê Uy Long.
Lê Uy Long cũng đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng quỳ sầu riêng rồi nhưng không ngờ Nguyễn Tú Cẩm lại xin giúp anh.
“Nói vậy là thế nào? Sao anh ấy lại vô tội được?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Bởi vì chuyện vừa nãy chỉ là ngoài ý muốn, xảy ra vô cùng bất ngờ! Nếu như Lê Uy Long không ôm lấy Hà Ngọc Lan thì nhất định Hà Ngọc Lan sẽ bị trúng đạn, rồi bị thương nặng. Sau đó trong giây phút súng nổ, bởi vì tác dụng của quán tính, bọn họ cũng không thể ngờ sẽ chạm môi vào nhau mà!” Nguyễn Tú Cẩm nói.
“Tớ cũng biết đó chỉ là bất ngờ nhưng môi bọn họ dán vào nhau tận hơn mười giây! Tớ không thể chấp nhận điểm này được.” Chu Nhược Mai nói tiếp.
“Lúc đó nhất định là bọn họ ngây người luôn.