“Đúng vậy.” Lê Uy Long nói.
“Tại sao phải giới nghiêm?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Bởi vì tối hôm qua có một tên đặc vụ của kẻ địch muốn ra tay với các em, anh lo sẽ có đặc vụ khác tới tập kích nữa nên nhất định phải canh phòng cẩn thận.” Lê Uy Long trả lời.
“Thế vệ sĩ của anh đâu? Sao em chẳng nhìn thấy người nào hết vậy?” Chu Nhược Mai lại hỏi.
“Bọn họ ở quanh khu vực lưng chừng núi, không tới đây.” Lê Uy Long nói.
“Hóa ra là vậy, thế tại sao lại không để bọn họ tới gần biệt thự bảo vệ?” Chu Nhược Mai hỏi tiếp.
“Bởi vì anh sợ bọn họ sẽ làm phiền bọn em. Hơn nữa, nếu như kẻ địch muốn tấn công bất ngờ thì cũng phải đi từ dưới chân núi lên, bọn họ cứ canh giữ ở lưng chừng núi thì an toàn vẫn được bảo đảm như nhau.” Lê Uy Long trả lời.
“Em hiểu rồi.” Cuối cùng Chu Nhược Mai cũng hiểu rõ rồi.
“Vừa nãy tớ ra khỏi phòng thực ra là để rót một cốc nước uống, không phải là sợ độc giả vác đao lớn đến.” Lúc này Nguyễn Tú Cẩm mới nói ra nguyên nhân thực sự để cô ấy ra khỏi phòng.
Chu Nhược Mai và Lê Uy Long liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được nỗi khổ bất đắc dĩ trong mắt đối phương. Ngay thời khắc mấu chốt này, Nguyễn Tú Cẩm lại chạy ra rót nước uống.
Lúc này, Nguyễn Tú Cẩm rót đầy cốc nước rồi chân thành nói xin lỗi: “Xin lỗi nha, vừa nãy tớ đã phá hỏng chuyện tốt của các cậu, tớ về phòng đây, các cậu cứ tiếp tục.”
Nói xong, Nguyễn Tú Cẩm vội vã chạy về phòng mình, rồi đóng cửa lại.
Nhưng mà Lê Uy Long và Chu Nhược Mai bị dọa sợ rồi, sao dám ở phòng khách làm loạn nữa chứ?
“Dư Hân, tới phòng anh đi!” Lê Uy Long nói.
“Không được đâu, vừa