“Cô Lê Hồng Ngọc, học sinh của cô tới dưới lầu rồi, chúng ta mau xuống thôi!” Lưu Bảo Thông nhìn qua cửa sổ, thấy đoàn xe của Lê Uy Long đã tới, liền nói với Lê Hồng Ngọc.
“Được, chúng ta xuống thôi.” Lê Hồng Ngọc nói.
Lưu Bảo Thông và Lê Hồng Ngọc đi xuống lầu.
Lê Hùng Thanh và Bạch Liên thấy con gái có thể lấy lại chức vị giáo viên thì cũng rất mừng, đi cùng cô xuống lầu.
Xuống tới lầu, Lê Hồng Ngọc, Lê Hùng Thanh và Bạch Liên thấy tot đem tới nhiều hộ vệ vũ trang kĩ càng thì sững sờ.
“Chào buổi sáng, cô Dung, mau lên xe thôi, em đưa cô tới trường.” Lê Uy Long đứng cạnh xe, nói.
“Sao cậu đưa nhiều người tới thế? Họ là ai vậy?” Lê Hồng Ngọc hỏi.
“Họ là hộ vệ của em.” Lê Uy Long thản nhiên nói, không định giấu diếm.
“Cậu có nhiều hộ vệ thế sao?” Lê Hồng Ngọc ngạc nhiên hỏi.
“Vâng.” Lê Uy Long nói.
“Rốt cuộc cậu có thân phận gì thế? Sao lại có nhiều hộ vệ thế này?” Lê Hồng Ngọc hỏi.
“Cô lên xe trước đi, em nói với cô sau!” Lê Uy Long nói.
“Bác trai, bác gái, hai người có muốn tới trường cùng không?” Lê Uy Long lại hỏi Lê Hùng Thanh và Bạch Liên.
“Hai bác không đi đâu, các cháu đi đi!” Lê Hùng Thanh bừng tỉnh, nói.
“Đúng, các cháu đi là được, Lê Hồng Ngọc cũng không phải trẻ con nữa, hai bác đi theo nó thành ra lại yểu điệu quá.” Bạch Liên cũng nói.
“Được, vậy hai bác về trước đi, cô Lê Hồng Ngọc giao cho cháu là được.” Lê Uy Long nói.
Lê Hùng Thanh và Bạch Liên không vội về, mà đợi đoàn xe của