Đột nhiên, Chu Nhược Mai hỏi: "Tại sao Thiên Thành lại luôn nghe lời anh?"
"Bởi vì bọn anh là những người đồng đội, đã từng cùng nhau vào sinh ra tử." Lê Uy Long vẫn nhắc lại lý do trước kia.
Lúc này, cơn mưa lớn đã làm ướt hết quần áo trên cơ thể Chu Nhược Mai. Bộ quần áo mỏng manh ướt sũng bám chặt vào cơ thể cô và tinh tế phô ra dáng vóc quyến rũ, giống như một đóa hoa đẫm nước....
Tuy nhiên, vì nỗi đau mất cha, Lê Uy Long lúc này đã không còn tâm trí thưởng thức vẻ đẹp kia. Lần này khi trở về từ phía Tây, anh đã nghĩ nhất định sẽ tiếp tục hâm nóng tình cảm với Dư Hân, nhưng anh lại không ngờ cha nuôi của mình lại gặp chuyện và chết dưới tay kẻ xấu. Bây giờ trong đầu anh chỉ nung nấu ý định trả thù.
Mười phút sau, Thiên Thành có vẻ đã hoàn thành nhiệm vụ, những tiếng la hét đã im bặt, bầu trời trở nên sáng rõ hơn. Anh ta bước đến bên chiếc Lamborghini.
Lê Uy Long cho kéo cửa kính xe xuống và nhìn ra.
"Anh Thiên, em giải quyết xong rồi." Thiên Thành cười nói.
Lê Uy Long khẽ gật đầu và quay sang nói với Chu Nhược Mai: "Dư Hân, em tự lái xe về nhà trước được không, anh vẫn còn việc phải làm."
Lúc này, vẻ mặt của Thiên Thành rất bình tĩnh và không hề có vết máu nào dây trên tay, mặc dù anh ta vừa giết hơn 30 người.
"Anh định làm gì vậy?" Chu Nhược Mailo lắng hỏi, trong lòng không khỏi sợ hãikhi nghĩ về cảnh tượng máu chảy đầu rơi từ gương chiếu hậu vừa nãy.
"Đừng hỏi nhiều, em cứ về nhà trước rồi thay nhanh chóng thay đồ đi, nếu không sẽ bị cảm lạnh đấy." Lê Uy Long vừa nói vừa lanh lẹ bước xuống xe.
Giọng nói của anh lúc này lạnh lẽo đến nỗi Chu Nhược Mai không dám hỏi thêm gì nữa và vội vã lái xe đi.
Sau khi cô rời khỏi, Lê Uy Long và Thiên Thành đã lên xe jeep.
"Anh Thiên, chúng ta sẽ đi đâu tiếp theo?" Thiên Thành hỏi.
"Tới Trương gia đi." Lê Uy Long nói với khuôn mặt không cảm xúc.
"Vâng!" Thiên Thành đã hiểu ra ngay ý định của Lê Uy Long, rằng anh sẽ tìm Trương