“Không thể xuất binh!” Lê Uy Long nói.
“Tại sao?” Tạ Ngọc Hải hỏi.
Bởi vì bây giờ tàu chi3n của nước Liệp Ưng và người của hội hộ pháp đã tiến vào địa phận Công Hải, vả lại nước Liệp Ưng và Cự Hùng vũng đang nhìn chằm chằm, nếu chúng ta nổ súng trước tiên với tàu của nước Liệp Ưng thì chúng sẽ có lí do để khai chiến, chúng ta tuyệt đối không thể nhận cái tội danh này được!” Lê Uy Long nói.
“Chẳng lẽ chúng ta cứ mở mắt mà nhìn hội hộ pháp với các phần tử tội phạm của nước Liệp Ưng giao chiến mà khoanh tay bàng quan sao?” Tạ Ngọc Hải hỏi.
“Đây là chức trách của hội hộ pháp, chỉ cần tàu chi3n của nước Liệp Ưng không khai súng với hội hộ pháp của chúng ta thì chúng ta không thể nổ súng được. Tôi tin hội trưởng Ánh Hạ có năng lực để cứu những phụ nữ đó.” Lê Uy Long nói.
“Nhưng bây giờ hội hộ pháp đã hi sinh không ít hộ pháp rồi, nếu như chúng ta xuất binh thì sẽ dễ dàng bắt được những phần tử phạm tội trên chiếc tàu của nước Liệp Ưng đó, giảm thiểu người hi sinh.” Tạ Ngọc Hải nói.
“Nếu chúng ta xuất binh, nhất định phải đi qua vùng biển quốc tế, qua vùng chiến của nước Liệp Ưng và Cự Hùng. Nhỡ như hai nước đó đột nhiên tuyên bố bắt đầu diễn tập thì chúng ta sẽ bị chèn ép.”
“Bây giờ song phương như cung đã lên dây, một khi xảy ra chiến sự thì bách tính của Long quốc chúng ta sẽ rơi vào cảnh lầm than. Cho nên, không được tuỳ tiện hành sự.”
Nếu như là năm đó thì anh đã hạ lệnh xuất binh từ lâu rồi. nhưng bây giờ, anh phải suy nghĩ cho cả thế cục của Long quốc. Một khi xảy ra chiến tảnh thì sẽ có rất nhiều quân nhân chết trên sa trường. Vô số gia đình tan tác, bách tính trong thiên hạ sẽ rơi vào cảnh bom đạn khói lửa.
Anh đã là người phải gánh trách nhiệm của thiên hạ bách tính!
Lần này, anh chủ trương diễn