"Không được. Chiến khu trọng địa, những người không phận sự đều cấm vào, cho dù là vợ tôi cũng không được, Lỡ như có kẻ địch nhận được tình báo, cô ấy sẽ trở thành người bị tình nghi." Lê Uy Long nói.
“Được thôi, thế tôi sẽ dốc sức bảo vệ chị dâu.” Thiên Thành nói.
"Ừm, bản thân anh phải cẩn thận, bởi vì anh là tướng ba sao, nhất cử nhất động đều có ảnh hưởng, cũng là mục tiêu mà kẻ địch muốn tiêu diệt." Lê Uy Long nói.
"Tôi sẽ cẩn thận. Bây giờ thành phố Đà Lạt đi đâu cũng là quân lính của chúng ta, cho bọn họ cũng không dám hành động hấp tấp." Thiên Thành nói.
"Bọn họ dám. Đừng quên là, bọn có đội quân cảm tử, vì đạt được mục đích không thiết hi sinh bản thân." Lê Uy Long nói.
“Tôi biết, hổ soái yên tâm, tôi sẽ cẩn thận hết sức.” Thiên Thành nói.
"Được, cứ như vậy đi, bảo trọng."
"Hổ soái cũng bảo trọng."
Sau khi cúp điện thoại, Thiên Thành lập tức quay lại chỗ Chu Nhược Mai.
“Chị dâu, ở đây có rất nhiều người, vô cùng nguy hiểm, chúng ta tuyệt đối không được chạy lung tung, quay về biệt thự trước!” Lê Uy Long vừa mới nhắc nhở Thiên Thành, anh ta đã cảm thấy đi đường thật là nguy hiểm, không an toàn, cho nên mới đề nghị Chu Nhược Mai quay về biệt thự.
“Được, vậy chúng ta về thôi!” Chu Nhược Mai cũng rất nghe lời, biết thân phận của mình rất đặc biệt, không muốn gây phiền phức cho mấy người Thiên Thành, cho nên lập tức đồng ý quay về biệt thự.
Nhưng ngay tại đây, mấy người không rõ thân phận đột nhiên rút súng bắn về phía Chu Nhược Mai!
“Bảo vệ hổ soái phu nhân!” Thiên Thành khá sốc việc này lại xảy ra nhanh như thế, lập tức hét lên.
Các binh lính và đặc chủng tinh anh nghe thấy mệnh lệnh của Thiên Thành lập tức phi thân đến trước mặt Chu Nhược Mai, đồng thời rút súng ra bắt về phía đám người kia.
Chu Nhược Mai là vợ của hộ soái vệ quốc, cho dù bọn họ có hi sinh bản thân, cũng phải dùng thân đỡ đạn cho cô.
Khi vừa rồi Thiên Thành bảo cô ta toàn lực bảo vệ Chu Nhược Mai, cô ta đã bắt đầu tập trung tinh thần, lưu ý đến những người lui tới đây.
Thấy đám người này đột nhiên rút súng, cô ta liền phản ứng nhanh nhẹn, đi trước bọn họ một bước, bắt đầu nổ súng.
Thân là đội trưởng đội nữ đặc công, năng lực phản ứng của cô ta đương nhiên phải xuất sắc hơn người bình thường rất nhiều rồi.
"Pằng pằng pằng"
"Pằng pằng pằng"
Một trận chiến khốc liệt diễn ra công khai trên đường phố.
Chu Nhược Mai, Nguyễn Tú Cẩm, Ngô Vy và những người khác đều sợ hãi trước cuộc tấn công bất ngờ đến nỗi sắc mặt tái nhợt, đứng sững sờ một chỗ.
Những người dân trên phố bị dọa cho sợ hãi hét toáng lên, ôm đầu bỏ chạy. Vốn dĩ hiện trường hỗn loạn, lại càng thêm hỗn loạn.
Thiên Thành lúc này cũng rút súng ra và liên tục bắn vào đám người kia.
Là chiến tướng ba sao, kỹ thuật dùng súng cũng không kém cạnh gì Hà Ngọc Lan, bắn đâu trúng đó.
Vì Hà Ngọc Lan nổ súng trước, hơn nữa tốc độ nổ súng rất nhanh, cho nên rất nhiều người trong đám này còn chưa kịp nổ súng thì đã bị trúng đạn lăn quay ra đất.
Còn những đặc chủng binh tinh anh và bảo vệ cũng đã trải qua nhiều quá trình rèn luyện khắc nghiệt, tốc độ nổ súng cũng không phải tầm thường.
Có điều, những bảo vệ xả thân đỡ đạn cho Chu Nhược Mai cũng ngã xuống.
Bởi vì lực lượng của đối phương khá đông, một số người còn có cơ hội nổ súng, đương nhiên là sẽ có người bị bắn phải.
Sau một trận chiến ác liệt, toàn bộ mật vụ của địch đã bị quét sạch.
Có năm bảo vệ cũng bị thương nghiêm trọng.
Năm bảo vệ này, đều vì đỡ đạn cho Chu Nhược Mai nên mới bị thương.
Chu Nhược Mai khóc lóc nhìn năm bảo vệ này vì mình mà nằm trong vũng máu, cảm thấy vô cùng áy náy.
Vào lúc này, một toán binh trấn giữ thành phố nghe thấy tiếng súng liền lập tức chạy tới.
Ánh Hạ đang đi tuần tra duy trì trật tự cũng dẫn theo một đám người bảo vệ tới đây.
“Chuyện gì đang xảy ra thế?” Lãnh đạo của toán binh trấn giữ thành phố đi tới hỏi.
“Đám người bị bắn chết này là đặc quân của địch, bọn họ muốn ám sát tôi” Thiên Thành vì không muốn làm lộ thân phận của Chu Nhược Mai, đành nói đám người này ám sát mình.
“Anh là người như thế nào, sao bọn chúng lại muốn ám sát anh?” Thủ lĩnh của đám quân này không quen biết Thiên Thành, nên mới hỏi.
Bởi vì thủ lĩnh này là người ở chiến trường miền nam, còn Thiên Thành ở doanh trại tây cảnh, hơn nữa bây giờ anh ta đang mặc thường phục, đương nhiên thủ lĩnh phải hỏi cho rõ.
“Tôi là Thiên Thành, tướng ba sao.” Thiên Thành vừa nói, vừa lấy thẻ công tác của mình ra đưa cho thủ lĩnh.
Thủ lĩnh thấy Thiên Thành quả nhiên là tướng ba sao, nghiêm cẩn cúi chào: "Chào tướng quân!"
“Mau đưa những bảo vệ bị thương đến bệnh viện quân y cấp cứu!” Quan trọng nhất vẫn là cứu người, Thiên Thành không hơi sức đâu nói mấy lời vô nghĩa với thủ lĩnh, lập tức ra lệnh cho anh ta.
"Vâng!"
Thủ lĩnh hạ lệnh cho binh sĩ của anh ta đưa những người bị thương lên xe, đến bệnh viện cấp cứu.
Thiên Thành cũng phái năm bảo vệ không bị thương đi theo canh chừng.
Sau khi đưa năm vệ binh bị thương đi, Ánh Hạ hỏi: "Phạm tướng quân, anh không sao chứ?"
“Tôi không sao, hội trưởng Ánh Hạ