Mắt thấy Lưu Bảo Thục nhào tới, Lê Uy Long vung tay giáng một cú đấm nặng ngàn cân ngay giữa trán hắn ta.
"Á …" Lưu Bảo Thục hét lên và bay người về phía sau.
"Bang…" Lưng hắn đập vào tường phát ra một tiếng động lớn.
Rồi cả cơ thể hắn trượt từ bức tường xuống đất, máu nhuộm đỏ cả một khoảng tường.
Lúc này mặt hắn tái nhợt không còn chút khí huyết, nằm bẹp dúm một đống trên mặt đất như một con chó sắp chết, hoàn toàn không động đậy.
Liếc thấy nắm đấm của Lê Uy Long vung lên, đại ca của bang Hổ Báo đã nằm sõng soài trên mặt đất, Nguyễn Tú Cẩm sững sờ!
Cô thầm nghĩ, Lê Uy Long, kẻ luôn bị coi là vô tích sự, lại là một người đàn ông có nhiều bí mật đến thế. Thật đáng tiếc khi Chu Nhược Mai không có mặt ở đây để có thể chứng kiến phong thái ngang tàng, anh dũng của chồng cô ấy.
Trong mắt nhiều người, lực lượng của bang Hổ Báo vô cùng đáng sợ, nhưng đối diện với Lê Uy Long, chúng dường như chỉ là một bầy sâu bọ, nhấc chân là đi tong cả lũ.
Khi mới biết tin ông Dương Văn Diệp bị giết bởi băng nhóm xã hội đen này, cô cho rằng Lê Uy Long không có hy vọng có thể trả thù cho bố. Vậy mà cho đến thời điểm hiện tại, băng Hổ Báo, bóng ma ám ảnh bao nhiêu người, bao nhiêu gia đình trong thành phố, đã nát như cám dưới gót chân của Lê Uy Long!
Lúc này, sự ngưỡng mộ của Lê Uy Long trong lòng cô dâng trào như một dòng sông.
Lê Uy Long không vội giết Lưu Bảo Thục, mà trước tiên cởi trói tay và chân cho Nguyễn Tú Cẩm.
"Lê Uy Long, anh đã giết rất nhiều người, liệu anh có sao không?" Nguyễn Tú Cẩm thở phào nhẹ nhõm và lo lắng hỏi.
"Không sao. Những người này đều chết vì chống người thi hành công vụ. Đặc vụ Thiên Thành đang thi hành nhiệm vụ vây bắt các băng đảng xã hội đen trong thành phố. Ai dám hỏi?" Lê Uy Long nói.
"Vậy làm ơn hãy đưa tôi ra khỏi đây! Ở đây thật kinh khủng!" Nguyễn Tú Cẩm kinh hãi nhìn xác chết ở khắp mọi nơi, máu lan tới nhuộm đỏ cả chân cô. Cô chỉ muốn rời khỏi địa ngục này ngay lập tức.
"Đừng vội, hãy chờ tôi xử lý tên cầm đầu Lưu Bảo Thục này đã." Lê Uy Long nói và quay sang Lưu Bảo Thục.
Lúc này, Lưu Bảo Thục bị thương nặng, nhưng vẫn còn ý thức.
Thấy Lê Uy Long đằng đằng sát khí tiến đến gần, hắn thều thào, yếu ớt van xin: "Đừng giết tôi, xin đừng giết tôi… Tôi không muốn chết."
"Vậy khi bố tao bị thương nặng, mày… chính mày đã giết ông bằng một nhát dao chí mạng, mày còn nhớ hay không? Mày không nhớ thì tao ở đây để nhắc cho mày nhớ! Không giết