Nhận được xác nhận từ phía Chu Nhược Mai, Vĩnh Thiên không nói nên lời.
"Đó là kẻ mà em thuê, vậy sao khi nãy em lại phải bỏ chạy?" Lê Uy Long không hiểu được tình huống vừa nãy, nên anh hỏi lại.
Chu Nhược Mai bối rối: "Gã này rất biến thái. Ngoài việc đòi tiền giết thuê hắn ta còn đòi… ".
"Hắn ta còn đòi gì nữa?" Lê Uy Long gặng hỏi.
"Hắn muốn tôi phục vụ hắn." Chu Nhược Mai cuối cùng cũng nói ra điều đó một cách khó khăn.
Cơn giận dữ sôi trào trong nháy mắt. Một kẻ bệnh hoạn đòi ăn hiếp vợ của anh ta!
Chu Nhược Mai là hoa khôi số một ở đất này nên không có gì khó hiểu khi luôn có bao nhiêu kẻ nhòm ngó, vô số lời ong bướm ve vãn xung quanh. Và với tư cách là một người chồng làm sao Lê Uy Long có thể bỏ qua cho một gã như thế này được.
"Dù mày là thánh thần phương nào đi nữa thì mau cút xéo khỏi đây. Đừng cản trở việc của tao với cô gái này. Nếu không, đây sẽ là nơi mày chôn xác!" Gã sát thủ dữ dội nói.
"Đừng nói suông nữa! Tao muốn xem mày có bản lĩnh gì mà dám động vào cô ấy! Nhưng tao khuyên, mày nên suy nghĩ lại thật kĩ trước khi động thủ!" Lê Uy Long lạnh lùng nói.
"Vậy hãy mở to mắt ra mà nhìn nắm đấm của tao!" Hắn vung tay ra một đòn thật mạnh.
"Cẩn thận! Hắn ra tay kìa!" Chu Nhược Mai vội kêu to khi kẻ sát nhân bắt đầu di chuyển.
Lê Uy Long thờ ơ chờ đợi gã giết thuê ra đòn. Nhưng hắn chỉ như một con bọ ngựa, vung cánh tay lên một cách khoe mẽ, hòng dọa dẫm đối thủ mà thôi.
"Mày đã chơi đủ chưa? Mày có cần phải khởi động trước khi chiến đấu không?" Lê Uy Long có chút thiếu kiên nhẫn.
Nhận thấy không thể nào dọa dẫm được địch thủ, gã sát nhân không còn cách nào khác ngoài việc phải cắn răng lao vào một trận chiến thực sự.
"Nhìn đây!" Hắn hét lên, rồi dồn toàn lực lao về phế Lê Uy Long với một tốc độ đáng sợ.
Chu Nhược Mai thấy cuối cùng gã biến thái đã thực sự ra tay, cô sợ đến nổi bủn rủn cả đầu gối, vội vã trốn đằng sau Lê Uy Long.