Chương 106: Làm trò
Màn sương máu này không ngừng tuôn ra trong không trung, sau đó dần ngưng tụ
thành hình dáng của con người, đồng thời phát ra tiếng nói khàn khàn mơ hồ: “Là
mày giết các con của tao, Chúa trời sẽ trừng phạt mày…”
Giọng nói khàn khàn đó như đến từ địa ngục, đa số mọi người có mặt ở đây đều đã
bị dọa cho sợ mất hồn mất vía. Nghe thấy giọng nói lạnh băng như thế này xong, họ
càng sợ đến mức không dám cử động.
“Làm trò!”
La Thuần hừ lạnh một tiếng, đấm một quyền lên bóng người bằng sương máu, tia
sét xẹt xẹt ánh lên, bóng người đó đã bị đánh tan, biến thành sương máu rơi xuống
tấm thảm.
Phó Âm ở bên cạnh cau mày nói: “Thủ đoạn này khá tà môn, bọn họ là người nước
ngoài, phía sau rốt cuộc là tổ chức nào?”
Phó Dương đáp: “Quan tâm đến tổ chức làm gì, đều sẽ bị một quyền của La tiên
sinh đánh tan hết thôi!”
La Thuần sâu xa nói: “Không đơn giản vậy đâu. Khi còn ở trong quân đội, tôi đã
từng nghe nói đến tổ chức Dạ Sát. Đó là một tổ chức ám sát nổi tiếng xấu xa trên
thế giới có hợp tác với phần tử khủng bố, thực lực không thể coi thường. Đến Dạ
Sát còn làm việc cho tên Paul này, chứng tỏ thực lực của họ đúng là rất mạnh.”
“Người dị năng…” La Thuần khẽ gõ tay lên mặt bàn, cảm thấy sự hiểu biết của mình
về thế giới này còn quá ít.
Ngày hôm sau, cả phía bắc nổi lên một tin tức cực kỳ lớn, Trương Đức của doanh
nghiệp gia đình Dân Doanh ở Đông Bắc bị vướng vào tội buôn lậu thuốc phiện, tổ
chức cờ bạc mại dâm, đồng thời mang án giết người đã bỏ trốn. Trước mắt, cảnh
sát đang ráo riết truy nã và đã phá tan hơn một trăm hang ổ buôn bán thuốc phiện,
cá độ và mại dâm của Trương Đức, đồng thời niêm phong tất cả xí nghiệp của
Trương Thị, do đó hơn hai mươi cán bộ liên quan đến vụ án cũng bị điều tra…
La Thuần uống trà sáng, ung dung ngồi xem tin tức phát trên tivi.
Đường Nhã Hân đang báo cáo về tình hình mở rộng gần đây của xí nghiệp nhà họ
Diệp, trông thấy tin tức phát trên tivi, cô ta phấn khởi nói: “Em rể đúng là siêu thật.
Được cậu nhắc nhở nên chị đã chuẩn bị từ trước rồi, toàn bộ xí nghiệp của nhà họ
Trương đều đã bị chúng ta nắm trong tay. Chỉ cần chờ thẩm tra hoàn tất, nhà họ
Diệp có thể mua nó với giá thấp. Đến lúc đó, nhà họ Diệp chính là nhân vật dẫn đầu
tất cả xí nghiệp ở cả phía bắc, ít nhất cũng có thể đứng hàng năm mươi trên toàn
quốc!”
La Thuần mỉm cười thản nhiên, anh không có hứng thú với tài sản. Từ sau khi Diệp
Băng Dung tu luyện Vô Cực Ấn Pháp, chuyện của xí nghiệp hoàn toàn giao cho
Đường Nhã Hân và Diệp Băng Bồng xử lý, anh chỉ phụ trách thu và tiêu tiền thôi.
Lúc này, chuông điện thoại reo vang, La Thuần nhấc máy nghe, đầu bên kia truyền
đến tiếng cười lớn sảng khoái của lão Đàm: “Thằng nhóc nhà cậu làm hay đấy, vừa
ra tay đã đâu vào đấy. Cấp trên rất hài lòng với cậu, lần này gần như đã diệt trừ
được tám mươi phần trăm hang ổ phạm tội của cả Đông Bắc rồi. Tiếp theo, cậu phải
cố mà thống lĩnh quân lính tản mạn của giới võ thuật ở phía bắc, không được để bất
kỳ thế lực nào ra oai. Hội võ thuật Tinh Hà các cậu áp chế thế hệ Ký Lỗ ở Đông Bắc
lại cho tôi, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi!” La Thuần lười biếng đáp lại một tiếng.
“Nhưng gần đây, thế lực ở phía nam đang bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, cậu phải
cẩn thận đấy!” Lão Đàm thở dài một hơi nói: “Đúng là không để cho người ta được
yên. Cậu có biết Bằng Thành ở phía nam cũng có một người có biệt hiệu là Lôi
Thần không? Nghe nói ông ta đã chỉnh đốn lại giới võ thuật của cả phía nam, định
tác oai tác quái. Lôi Thần này có bối cảnh không sạch sẽ, chẳng làm được chuyện
gì tốt đẹp, cậu phải lưu tâm hơn đấy! Ngoài ra, tôi đã gửi tin tức về tổ chức Dạ Sát ở
nước ngoài và Paul cho cậu rồi, phải cẩn thận hơn đấy!”
“Yên tâm!”
La Thuần vừa ngắt máy, chuông điện thoại lại reo vang. Sau khi anh nhấc máy, đầu
bên kia truyền đến giọng nói gấp gáp của Lý Thanh Lôi: “Sư phụ, chúng ta gặp
phiền phức rồi, sư nương đã bị người ta bắt cóc.”
“Ai làm?”
La Thuần đứng bật dậy, sau khi hỏi rõ địa chỉ, anh chạy như bay thẳng một mạch
đến tòa nhà lớn trong trung tâm thành phố.
Lý Thanh Lôi và Lộ Tinh đang chán nản ngồi dưới bóng cây ở cửa của tòa nhà lớn,
hai người họ đều đã bị thương, khóe miệng dính máu, trông vô cùng chật vật.
Trước tiên, La Thuần đưa cho hai người họ mỗi người một viên thuốc để trị thương,
sau đó mới hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Thanh Lôi bị thương khá nhẹ, anh ta lau vệt máu trên khóe miệng đáp: “Bốn
người chúng tôi cùng phu nhân ra ngoài làm việc, kết quả gặp phải một tên khốn tự
xưng là con trai của Lôi Thần ở Bằng Thành. Hắn đòi mời sư nương đi uống trà cho
bằng được, chúng tôi đã thông báo tên tuổi của sư phụ, nhưng hắn lại nói Tiểu Lôi
Thần là hàng giả, bố hắn mới là Lôi Thần thật sự. Chúng tôi nghe không lọt lỗ tai,
nên đã động tay động chân với hắn. Không ngờ lão vệ sĩ già mà hắn dẫn theo còn
giỏi hơn cả Thiết Lãng, nên chúng tôi không đánh lại được…”
Nói đến đây, anh ta hổ thẹn cúi đầu xuống, thở dài thườn thượt.
Lộ Tinh nói tiếp: “Lão già đó chắc là cường giả Không Cảnh, ra tay rất ác với chúng
tôi. Sư nương phải đồng ý đi uống trà với tên khốn kia thì lão ta mới tha cho bọn tôi.
Họ vừa đi là Đường Hiệp và
họ đang ở một quán trà cách đây hai kilomet. Vừa nãy, Ngao Chấn đã gửi tin nhắn
đến nói họ đang uống trà, bây giờ sư nương vẫn an toàn.”
Nghe thấy Diệp Băng Dung vẫn đang an toàn thì La Thuần mới yên tâm, anh đứng
dậy nói: “Đi, chúng ta đi gặp hắn.”
Ba người họ đi đến quán trà còn Diệp Băng Dung đang ngồi, Ngao Chấn trốn ở một
chỗ kín chạy ra nói: “Nhị sư huynh trốn ở chỗ kín quan sát phòng bao của bọn họ.
Thằng nhãi thối thây này đang trò chuyện với sư nương ở đó, tạm thời chưa có
hành động vô lễ nào.”
“Lên đó xem sao!”
La Thuần dẫn ba người lên lầu, Lý Thanh Lôi và Ngao Chân đi phía trước, đạp mở
cửa phòng bao ra một cách thô lỗ. La Thuần bước vào, thấy Diệp Băng Dung ngồi
trước bàn nước, sắc mặt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngồi đối diện cô là một
người thanh niên có dáng người không cao, làn da trắng bóc, trông rất tuấn tú.
Một ông lão đang híp mắt ngồi ở góc tường, chắc là cường giả Không Cảnh đã
đánh bốn người Lý Thanh Lôi bị thương.
Nếu ông ta đã lợi hại hơn cả Thiết Lãng, chắc đã đến cảnh giới Không Cảnh đỉnh.
Loại người này là sự tồn tại đỉnh cao trên thế giới, vậy mà lại cam tâm làm một vệ sĩ.
Diệp Băng Dung lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh La Thuần, cô khoác tay anh nói:
“Đây là chồng tôi, vừa rồi anh hỏi anh và anh ấy ai ưu tú hơn.”
Cậu thanh niên này lập tức nở nụ cười mê hoặc, dỏng tai lên nghe.
Diệp Băng Dung thản nhiên nói: “Đáp án là hai người không thể so sánh với nhau
được. Chồng tôi là nhân vật siêu phàm nhất trên thế giới này, anh với so anh ấy thì
cách biệt lớn lắm.”
Cậu thanh niên này mỉm cười thoải mái nói: “Chúng ta gặp gỡ chưa đến một tiếng
đồng hồ, cô còn chưa hiểu về tôi, sao biết tôi không đọ lại được anh ta? Nói đến gia
thế, học vấn, tôi tự thấy không có mấy ai bằng mình đâu.”
Diệp Băng Dung mìm cười dịu dàng nhìn La Thuần nói: “Có lẽ gia thế và học thức
của anh đều tốt, nhưng dù anh có là nhân vật tài giỏi nhất trên đời, thì trong lòng tôi
anh vẫn không bằng một ngón tay của chồng tôi, vì lòng dạ anh dơ bẩn.”
Sắc mặt của đối phương cuối cùng đã hơi có sự thay đổi, hắn cười tự giễu nói:
“Được thôi, tôi tin những lời cô nói đều là thật lòng. Hơn nữa cô nói không sai, lòng
dạ tôi dơ bẩn, nên tôi vẫn không kìm được mà khen cô một câu ở đây. Cô là người
phụ nữ đẹp nhất mà Dịch Hải Lam tôi từng gặp, tôi có bản tính thích lên giường với
gái đẹp. Đến tận bây giờ, tôi đã ngủ với tất cả những cô gái mà tôi thích, cô cũng sẽ
không ngoại lệ đâu.”
Ngao Chấn bật cười ha ha nói: “Thế mẹ mày xinh, mày cũng muốn lên giường ngủ
với bà ấy à? Tao thật sự chưa từng thấy ai có sở thích giống như mày.”
Dịch Hải Lam nheo đôi mắt lại, nhàn nhã cầm khăn ăn lên lau miệng nói: “Tôi chưa
từng nói chuyện với người lỗ mãng, nhưng cũng không bài xích việc dạy dỗ để họ
trở nên lịch sự hơn. Bác Khang, phiền bác ra tay dạy dỗ họ thêm lần nữa.”
———————