Chương 112: Trại Hắc Long
La Thuần đã sớm quên đi đau đớn trên cơ thể, hào quang màu tím đen tòa ra từ
người anh, Long giáp liền bao trùm toàn thân anh. La Thuần chậm rãi quay đầu lại,
ánh mắt rét lạnh quét qua tất cả kẻ địch ở đây: “Bọn mày, đều chịu chôn cùng đi!”
Anh rút một thanh kiếm ra khỏi hồ lô Tử Kim, chĩa mũi kiếm lên bầu trời.
Đây chính là thanh kiếm mà ngày đó Hải Lão Thanh đã dùng để dẫn sét tấn công La
Thuần. Trên bầu trời bỗng vang lên tiếng sấm ầm ầm, cứ như có một con rồng
khổng lồ đang bay lượn giữa những đám mây đen.
Đoàng!
Tiếng sét đánh vang lên rất to. Một tia sét còn thô hơn cả cột đồng bổ thẳng xuống,
toàn thân La Thuần chìm trong ánh sét. Anh vừa vung thanh kiếm dài trong tay, lập
tức có người bị nổ thành cát bụi.
Sắc mặt Dịch Pháp Long thay đổi rất nhiều, ông ta hét lớn: “Chúng ta cùng liên thủ
khống chế hắn!”
“Được!”
Hồ Thánh đáp lời, đột nhiên quay lưng bỏ chạy.
Dịch Pháp Long đánh được một nửa thì mới phát hiện Hồ Thánh không hề xông lên.
Ông ta quát to một tiếng, vội rút lui về phía sau, nhưng La Thuần đã dẫn dắt hàng
vạn tia lôi điện khổng lồ bổ xuống. Dịch Pháp Long cực chẳng đã, hét ầm lên, gắng
sức vung đao nghênh đón.
Hai chùm sáng va chạm giữa không trung, tia chớp chói mắt khiến mọi người xung
quanh phải nhắm mắt né tránh. Cho đến lúc bọn họ mở mắt ra, chỉ thấy Dịch Pháp
Long chật vật chạy trốn, khắp nơi đều là xác chết.
La Thuần mất sức, anh quỳ rạp xuống đất, Diệp Băng Dung thì đã già nua, hơi thở
rất yếu, cứ như sẽ tắt thở bất cứ lúc nào.
“Sư nương!”
Bốn người Lý Thanh Lôi vọt tới, nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Băng Dung thì đều
đau đớn khôn cùng.
Lộ Tinh chợt nhớ tới cái gì, vội bảo: “Tôi nghe nói gần thủ đô có một đạo sĩ rất am
hiểu về đạo pháp quỷ thần, chúng ta tìm người đó xem, biết đâu lại có hi vọng?
Chúng ta phải nắm chắc thời gian, nhanh chóng tìm ông ta! Bây giờ tôi sẽ gọi điện
liên lạc với ông ta!”
La Thuần nhìn Diệp Băng Dung hôn mê bất tỉnh trong lòng mình, chỉ có thể gửi gắm
hi vọng vào Lộ Tinh.
Anh liên lạc với lão Đàm, mượn máy bay trực thăng ở một quân khu gần đây, nhanh
chóng bay tới vùng ngoại thành thủ đô, dừng ở trước cửa cái đạo quan nhỏ kia.
Đạo quan thật sự rất nhỏ, chỉ có vài cái miếu thờ. Bởi vì Lộ Tinh đã liên lạc trước,
thế nên mọi người trực tiếp tiến vào đạo quan. Một đạo sĩ mặc đạo bào mộc mạc
đứng ở cửa, chỉ về phía căn phòng, sau đó quay lưng đi vào.
La Thuần vội vàng ôm Diệp Băng Dung vào nhà, đặt cô lên bàn.
Lão đạo sĩ chau mày, hỏi: “Cô ta biến thành thế này từ bao giờ?”
“Hai tiếng trước.” La Thuần lo lắng nhìn đạo sĩ.
Lộ Tinh kể lại những chuyện mà Diệp Băng Dung gặp phải, lão đạo sĩ nắm cổ tay
Diệp Băng Dung bắt mạch, lắc đầu bảo: “Năng lượng của lời nguyền rủa này rất
mạnh, cách dùng cổ thuật tà thuật của người phương Tây không khác với Hoa Hạ
chúng ta là mấy. Loại chú thuật này rất mạnh, cũng rất bí ẩn. Tổn thương do nó gây
nên không thể đảo ngược. Hơn nữa, khi bị nó tác dụng lên người, chỉ có chết mới
hết. Để tôi xem thử thế nào. Dẫn cô ta tới điện Tam Thanh đi.”
Trong điện Tam Thanh đã được bày sẵn bàn thờ và tế đàn. Dưới đất cũng có một
trận pháp kỳ lạ vẽ bằng cám trấu. Diệp Băng Dung được đặt ở chính giữa, lão đạo
sĩ lập đàn làm phép, những người khác chỉ có thể chờ ở phía ngoài.
La Thuần lôi ra tất cả ngọc giản và bộ sách ở trong hồ lô Tử Kim, để cho mọi người
cùng đọc, xem có quyển nào ghi chép về cách giải chú thuật không.
Hồi lâu sau, Ngao Chấn chán nản thở dài bảo: “Phải là người tinh thông chú thuật
mới có thể giải chú thuật, không có kinh nghiệm thì sẽ không giải quyết được.”
La Thuần có trí nhớ của Hải Lão Thanh, biết có rất nhiều cách để giải chú thuật trên
người Diệp Băng Dung, nhưng không loại nào giải quyết được tận gốc rễ. Trừ khi
bây giờ anh có thể đi tới được Thiên Kình Cổ Tinh.
Cũng không lâu sau, lão đạo sĩ mở cửa đi ra, ông ta mệt mỏi nói: “Tôi đã cố hết sức,
mới có thể miễn cưỡng giúp La phu nhân sống thêm hai ngày. Hồi còn trải nghiệm ở
Miêu Cương, tôi có biết một vị đại vu sư Miêu Trại. Ông ta am hiểu cổ thuật vu thuật,
chắc hẳn là có cách, các cậu phải nắm chắc thời gian, nhanh chóng tìm được ông
ta.”
La Thuần lập tức đi vào trong điện, thấy Diệp Băng Dung nằm dưới mặt đất, mặc dù
vẫn là khuôn mặt già nua, nhưng cô đã mở mắt.
Đôi mắt mờ đục của cô nhìn La Thuần, lầm bầm hỏi: “Em chết rồi ư?”
“Em không chết!” La Thuần tiến tới ôm lấy cô, kích động đáp: “Có vị chân nhân cứu
em, ông ấy nói em vẫn cứu được.”
“Thật chứ?” Diệp Băng Dung ôm chặt La Thuần, nức nở nói: “Em sợ lắm, sợ không
được thấy anh nữa, em…”
Cô nói được một nửa, thì bỗng nhìn thấy hai tay đầy nếp nhăn của mình.
“Chuyện gì thế này?” Sắc mặt cô liền thay đổi, cô đứng dậy nhìn xung quanh, đi tới
trước một cái hòm pha lê, mượn ảnh ngược phía trên để soi rõ tướng mạo của
mình. Khoảnh khắc ấy, cô như rớt vào hầm băng.
La Thuần đi tới bên cạnh cô, ôm cô vào trong lòng rồi bảo: “Đừng lo lắng, đến lúc
em được chữa khỏi, vẻ ngoài sẽ lại
Cả người Diệp Băng Dung run rẩy, không kiềm nén được cảm xúc phải bật khóc.
Buổi tối hôm đó, mọi lên máy bay đi Miêu Cương. Lúc ấy La Thuần đã lấy tất cả đan
dược đại bổ trong hồ lô Tử Kim ra cho Diệp Băng Dung dùng. Mặc dù có thể lấy lại
vẻ ngoài trẻ trung, nhưng chẳng kéo dài được bao lâu, cô đã lại tiếp tục già yếu,
những viên đan dược kia không hề có tác dụng.
Sau khi máy bay hạ cánh, Ngao Chấn lập tức tìm xe, đi tới địa chỉ mà lão đạo sĩ cho.
Xe đi từ thành phố đến tỉnh, sau đó lại đến huyện, cuối cùng xuyên qua một thị trấn.
Phía trước là đường núi, con đường nhỏ hẹp, toàn là bùn. Xe bị sa vào vũng lầy,
mấy người đành bỏ xe đi bộ vào núi. Qua một hồi, trước mắt cũng xuất hiện một cái
thôn nhỏ.
Cái thôn này chỉ có lác đác vài hộ gia đình. Giữa sườn núi hầu như đều là ruộng bậc
thang. Bọn họ vất vả lắm mới tìm được một căn nhà. Ngao Chấn tới hỏi đường đến
trại Hắc Long, kết quả mấy ông cụ bà cụ vừa nghe thấy thì đều tái mặt, quay vào
nhà đóng cửa lại.
“Sao thế nhỉ?”
Mấy người lại tới hỏi một nhà khác. Lần này Ngao Chấn nói rằng bọn họ lên núi du
lịch, muốn tìm một người trẻ khỏe cường tráng, thông thạo lối đi để dẫn đường, thì
đối phương đề cử một gã đàn ông độc thân sống ở ngọn núi đối diện. Lúc họ đi tới
ngôi nhà cũ rách ở đối diện, có một gã trung niên hơn ba mươi tuổi nằm ngủ trên
ghế, tay còn nắm chai rượu.
“Này!” Ngao Chấn lại gần, đẩy hắn hỏi: “Trại Hắc Long đi đường nào?”
Người này lập tức tỉnh lại, trừng mắt với Ngao Chấn nói: “Điên à?”
Ngao Chấn kéo khóa ba lô ra, để lộ một đống tiền mặt rồi bảo: “Dẫn chúng tôi đi, số
tiền này sẽ là của anh.” Ngao Chấn ném vài cục tiền lên người hắn: “Suy nghĩ kĩ đi.”
Người này cầm tiền nhìn hồi lâu, do dự đáp: “Ai đến trại Hắc Long cũng sẽ chết. Trại
Hắc Long không cho người lạ tới gần. Nếu ai dám xông vào, đều sẽ bị bắt rán lấy
dầu…”
Lý Thanh Lôi tung một quyền đánh vụn cái cối xay bằng đá, Ngao Chấn cười tủm
tỉm hỏi: “Rồi sao đây, có đi hay không?”
“Đi, đi!”
Hắn liền đứng dậy, vào nhà thu dọn đồ đạc, đeo cái ba lô nói: “Tôi chỉ đưa mấy
người đến gần trại, sau đó mấy người tự vào đi. Có đánh chết tôi tôi cũng không vào
sâu hơn đâu.”
Mọi người theo hắn tiến vào rừng sâu núi thẳm. Thỉnh thoảng lối đi bị chặn, bọn họ
sẽ dùng dao mở đường. Đi suốt cả đêm, tới khi trời hửng sáng mới đến nơi. Trong
khe núi ở trước mặt xuất hiện một đám phòng ốc Miêu Trại.
Ngao Chấn quay đầu lại nhìn, thì thấy cái gã dẫn đường đã sợ hãi bỏ chạy. Cậu ta
không khỏi tò mò hỏi: “Có đáng sợ đến mức ấy không?”
Bỗng nhiên có một mũi tên bắn tới từ đằng xa, trên các cành cây khô ở xung quanh
cũng xuất hiện rất nhiều người Miêu đang cầm cung tên.
———————