Chương 67: Hai chiêu chế ngự
Trong sảnh có vài người trẻ tuổi nhà họ Lộ đang vô cùng đắc ý: “Xem thằng nhãi kia
phách lối không kìa, không phải vẫn bị nhà họ Lộ chúng ta trị cho phải ngoan ngoãn
nghe theo à. Tôi nói chứ Đông Lâm, lần này các anh làm sai cách rồi, gọi sớm cho
bác hai không phải là sẽ chẳng có chuyện gì sao? Còn dẫn cả loại người này đến
đây, thật là!”
Lộ Đông Lâm ở bên lầu bầu: “Lúc đó chúng tôi nào có nghĩ được nhiều thế…”
Lộ Chiến Phong ở phía xa hừ lạnh một tiếng: “Loại dân thường này mà cũng dám
trèo lên đầu nhà họ Lộ chúng ta, lần này phải cho nó biết mùi một chút.”
Quan quân thấy trên mặt La Thuần không có biểu cảm gì, phẫn nộ ra lệnh: “Bắt cậu
ta lại cho tôi!”
Binh lính hai bên đang định tiến lên thì La Thuần đột nhiên đưa ra một bản chứng
nhận. Quan quân sững người, đợi đến khi nhìn rõ giấy chứng nhận thì hoảng sợ,
chân chụm lại chào theo kiểu quân đội.
La Thuần gật nhẹ đầu: “Chuyện ở đây để tôi xử lý, không được để người khác đến
làm phiền tôi!”
“Rõ!” Ông ta lập tức thu quân, trước khi đi còn liếc sang Lộ Chiến Phong ở xa xa,
khẽ lắc đầu, sau đó đưa người rời đi.
Trong sảnh rộ lên tiếng ồn ào, xôn xao hỏi: “Chuyện gì thế? Sao những người đó lại
dẫn đội đi rồi? Không bắt người nữa sao?”
Đám người nhà họ Lộ ở phía xa đều hết sức kinh ngạc, không ngờ La Thuần còn có
bản lĩnh này. Hoàng Ngọc Anh tức giận nói: “Những người đó làm sao vậy? Đến rồi
sao lại không bắt người. Ông gọi điện cho anh hai lần nữa đi, kêu anh ấy đích thân
đến đây luôn!”
Lộ Chiến Phong trách mắng: “Bà thì biết cái gì? Người lúc nãy là người thân cận
của anh hai, anh ta còn không giải quyết được thằng nhóc kia chứng tỏ anh hai
cũng không làm gì được nó. Chúng ta đều nhìn lầm rồi, không ngờ thằng nhóc đó lại
có chỗ dựa bên quân đội. Nhưng không sao, nếu bên chính phủ không nhúng tay
vào thì chúng ta giải quyết trong âm thầm là được.”
Vô số người ở bàn tiệc hai bên đều đứng lên, dẫn đầu là cao thủ nhà họ Lộ – Lộ
Chiến Bình, những người còn lại đều là Tông Sư Thiên Cảnh. Tiếp đó là cao thủ nhà
họ Đường, Đường Văn Thụy cũng đã đứng lên, dẫn đầu mười mấy vị Tông Sư
Thiên Cảnh nói: “Dám động đến người nhà họ Đường chúng tao, bất kể mày là ai,
hôm nay cũng không cần rời đi nữa!”
Diệp Lập Hồng cũng dẫn theo mấy vị Tông Sư Thiên Cảnh đứng lên: “Mày chặt đứt
hai tay của con tao, hôm nay tao sẽ không tha cho mày đâu!”
La Thuần liếc mắt nhìn hơn ba mươi người kia, cười nhạt: “Một đám người vô dụng,
không chịu được một đòn, gọi cao thủ thật sự của các người ra đây đi!”
“Muốn lão gia nhà tao ra tay, mày chưa có tư cách!” Đường Văn Thụy đột ngột ra
tay, người để lại mấy đường ảo ảnh trên không trung, nháy mắt đã đến trước mặt La
Thuần, hét lớn: “Chết đi!”
Người ở hai bên kinh hãi: “Vô Ảnh Bộ của nhà họ Đường đúng là danh bất hư
truyền, hôm nay cuối cùng tôi cũng được chứng kiến rồi!”
“Ba đại cao thủ cùng ra tay, nhưng vì sao nhà họ Hồ còn chưa ra tay?”
Không đợi bọn họ nói dứt câu, Đường Văn Thụy đã bị La Thuần dùng một chưởng
đánh bay, phun ra máu tươi ở trên không trung, chật vật không tả được.
Đông đảo người học võ nhìn thấy đều kinh sợ, thốt lên: “Một chưởng đánh lui đại
tông sư, lẽ nào người kia đã đạt tới Không Cảnh?”
“Không thể nào, hắn ta còn trẻ như thế!”
Lộ Đông Lâm trốn trong chỗ kín, mặt mày trắng bệch, nói: “Sao, sao hắn lại lợi hại
đến thế?”
“Mọi người cùng nhau lên đi!”
Diệp Lập Hồng biết rõ sự lợi hại của La Thuần, hô to một tiếng, hơn ba mươi con
người đồng loạt xông về phía La Thuần. Trong ba gia tộc lớn, mỗi gia tộc đều có
tuyệt kỹ riêng, có gia tộc tinh thông quyền pháp, có gia tộc giỏi về bộ pháp, còn có
gia tộc giỏi dùng vũ khí. Hơn ba mươi vị Tông sư đồng thời ra tay, La Thuần cũng
không dám khinh thường, vỗ vỗ vào hồ lô Tử Kim, cây búa lớn bằng thép tinh luyện
trên tay Diệp Lập Hồng xuất hiện trong tay anh.
Người nhà họ Diệp kinh ngạc hô lên: “A, đó không phải là búa Khai Thiên của nhà
họ Diệp chúng ta sao? Nghe nói lão gia nhà mình đặc biệt đi nước ngoài nhờ người
chế tạo, sử dụng hợp kim Titan hàng không vũ trụ, sắc bén vô cùng, sao lại rơi vào
tay người kia rồi?”
Vì bị mất cây búa mà Diệp Lập Hồng cảm thấy nhục nhã vô cùng, bây giờ lại thấy La
Thuần dùng cây búa của mình đánh nhau, nghĩ rằng La Thuần cố ý sỉ nhục mình
nên không nén được cơn giận, điên cuồng quát lên: “Chết đi cho tao!” Ông ta nhận
lấy cây búa khác ở bên cạnh bổ tới.
La Thuần nâng búa lớn lên, phía trên chớp lóe tia sét, va chạm với cây búa trong tay
Diệp Lập Hồng.
Một tiếng ‘keng’ vang lên, búa trong tay Diệp Lập Hồng bị chém thành hai nửa như
miếng đậu phụ. Ông ta hoảng hốt, vội vàng lách người lùi nhanh ra sau, nhưng vẫn
bị cây búa của La Thuần chém trúng để lại một vết máu. Mặc dù máu tuôn dữ dội
nhưng tốt xấu gì cũng giữ được mạng.
Cùng lúc đó, hơn ba mươi người khác đã đuổi đến, đao, kiếm, quyền, chưởng đồng
loạt vung về phía La Thuần. Nhưng La Thuần không tránh né, cây búa lớn trong tay
lóe ánh điện vung mạnh tới. Chân khí sấm sét mãnh liệt quét ngang, bảy tám vị
Tông sư ở phía trước đều bị chém bong da rách thịt, bay ngược ra sau.
Đây còn là kết quả khi anh đã nương tay. Nếu anh dùng hết sức, những
là sẽ bị chém thành hai nửa.
Lúc này, đao, kiếm, quyền, chưởng của những người khác đều rơi lên người La
Thuần. Tiếng ‘vù vù vù’ vang lên, nhưng lại giống như đánh vào tảng đá phủ đầy
bông. La Thuần không hề tổn thương gì, ngược lại vung cây búa lớn bổ tới, lại có
thêm mười mấy người Tông Sư Thiên Cảnh bị chém ngã.
Hai chiêu là chế ngự đối thủ!
Những người ở hiện trường đều im như thóc, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Những Tông sư khác đã sớm bị dọa sợ, nào còn dám ra tay.
Lộ Đông Lâm trốn trong bóng tối giọng run run: “Bây giờ phải làm sao? E là, e là
chúng ta chỉ có thể báo lão gia đến đây thôi!”
Lộ Noãn cười khổ: “Xem ra chúng ta đều lầm rồi, người này đúng là có bản lĩnh
ngăn cản cuộc hôn nhân giữa hai nhà chúng ta!”
La Thuần áng chừng cây búa trong tay, nói: “Nhà họ Đường, tôi hỏi lại một lần nữa,
các người có hủy đám cưới này hay không?”
Đường Văn Cử giận dữ nói: “Thằng nhãi ranh, mày đừng có phách lối, lão gia của
nhà họ Đường bọn tao sẽ đến đây ngay, mày chết chắc rồi!”
“Lắm lời thật!” La Thuần đột ngột vọt đi, nháy mắt đã đến trước mặt Đường Văn Cử,
bóp cổ ông ta đưa lên cao: “Ông muốn chết hay là hủy hôn?”
Người nhà họ Đường đứng bên cạnh vừa giận vừa sợ nhưng không ai dám tiến lên
ngăn cản. Đường Hoán Long lại càng cảm thấy cay đắng, bây giờ anh ta mới biết
sự cách biệt giữa hai bên. Người trẻ tuổi này đã là cường giả Không Cảnh, sợ là lão
gia không ra tay thì không ai có thể chế ngự hắn.
Cường giả Không Cảnh chỉ hơn hai mươi tuổi! Đó là thiên tài hiếm thấy trên đời,
mình so với hắn ta, quả thật là phế vật!
Đường Văn Cử liều mạng giãy giụa giữa không trung, chỉ cảm thấy mình hít thở khó
khăn, thế là ông ta không dám miễn cưỡng thêm nữa, vội vàng gật đầu.
Bấy giờ La Thuần mới ném ông ta xuống đất, nói: “Rất tốt! Hôm nay, cái đám cưới
này cũng không cần tổ chức nữa.” Anh quay đầu nhìn sang Lộ Tinh: “Cô có hài lòng
với kết quả này không?”
Lộ Tinh cười đáp: “Em rất hài lòng!”
Lộ Chiến Phong đen mặt: “Cái thứ ăn cây táo rào cây sung! Con lại đi giúp người
ngoài đối phó nhà họ Lộ chúng ta à?”
“Bố, sao lại là con giúp anh ấy?” Lộ Tinh bình tĩnh nói: “Từ đầu đến cuối con còn
chẳng động một ngón tay, sao lại là giúp anh ấy?”
Hoàng Ngọc Anh giậm chân: “Tiểu Tinh! Sao con có thể ruột bỏ ra, da bọc vào như
vậy! Cho dù con không kết hôn cũng không đến nỗi phải gây chuyện đến mức này
chứ. Con mau nói với người bạn kia của con đừng quậy nữa, coi như mẹ cầu xin
con được không? Hoán Long đã được đưa đến bệnh viện rồi, nói không chừng còn
có thể cứu được. Con mau bảo cậu ta đi đi, ngày khác chúng ta tổ chức đám cưới
lại cũng được.”
Lộ Tinh kinh ngạc hỏi: “Bố mẹ bảo con phải gả cho một tên tàn tật à?”
“Chứ còn cách nào nữa? Đây là số phận của con rồi!” Hoàng Ngọc Anh đau lòng
nhức óc, đột nhiên nhặt con dao ăn trên bàn, đặt lên cổ mình: “Nếu con không đồng
ý, hôm nay mẹ sẽ chết tại đây!”