Chương 77: Lộ sư muội
“Nhà họ Lộ?”
Đa số mọi người đều tập trung ánh nhìn vào Lộ Tinh, bởi vì mấy ngày trước cô ta
gây nên động tĩnh quá lớn, khiến dư luận xôn xao, không ai không biết.
Lộ Tinh hồi hộp nhìn La Thuần, La Thuần thản nhiên nói: “Thanh Lôi, chuẩn bị lễ bái
sư, tôi giới thiệu một vị sư muội cho mọi người.”
“Vâng!” Lý Thanh Lôi cung kính đáp, liếc nhìn Lộ Tinh. Anh ta dọn cái bàn tới, để La
Thuần ngồi ở chủ vị, Diệp Băng Dung là sư mẫu ngồi ở bên cạnh anh.
Các thành viên khác của hội võ thuật Tinh Hà tản ra, rủ tay đứng ở hai bên. Lý
Thanh Lôi và hai đồ đệ còn lại đứng ở phía sau La Thuần, chỉ chừa Lộ Tinh đứng ở
chính giữa.
Lộ Tinh trải qua rất nhiều trường hợp hoành tráng, nhưng bây giờ vẫn hơi hồi hộp,
lo sợ bất an lén nhìn La Thuần và Diệp Băng Dung.
La Thuần ngồi ngay nắn, nghiêm mặt nói: “Đạo không thể truyền qua loa, tôi truyền
thụ loại sức mạnh vừa có thể hại người, vừa có thể giúp người. Yêu cầu của tôi rất
thấp, nhưng cũng rất nghiêm khắc, người không đụng mình, mình không đụng
người, cô có làm được không?”
“Tôi làm được!” Lộ Tinh kiên quyết trả lời.
La Thuần gật đầu nói tiếp: “Điều thứ hai, tất cả công pháp tôi truyền cho cô, chưa
được tôi cho phép, thì cô không thể truyền lại cho bất cứ ai. Nếu làm trái, giết không
tha! Cô có làm được không?”
“Tôi làm được!” Lộ Tinh trả lời không hề do dự.
Lý Thanh Lôi nâng chén trà nhỏ lên bằng hai tay, sau đó đưa cho Lộ Tinh, thấp
giọng nói: “Dập đầu dâng trà cho sư phụ sư mẫu đi.”
Lộ Tinh nhận chén trà, nhìn La Thuần với vẻ mặt phức tạp, cô ta biết sau cái quỳ
này, cô ta sẽ không còn duyên phận với La Thuần nữa. Cô ta phải hoàn thành tốt
nghĩa vụ của một người đồ đệ, chỉ có thể mãi mãi che giấu tình yêu dành cho La
Thuần ở sâu tận đấy lòng.
Nhưng dù thế, cô ta cũng không ai oán hay hối hận!
Lộ Tinh nhìn La Thuần thật kỹ, thế rồi cô ta gập chân quỳ xuống, hai tay dâng trà,
toàn bộ tình cảm yêu thương trong mắt đều hóa thành sự cung kính sùng bái: “Mời
sư phụ uống trà!”
La Thuần từ từ nhận trà, nhìn hồi lâu, mới ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.
Lộ Tinh lại bưng thêm một chén trà, đi tới trước mặt Diệp Băng Dung, cung kính quỳ
xuống nói: “Mời sư mẫu uống trà.”
“Cảm ơn!” Diệp Băng Dung nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta, đột nhiên tất cả nỗi
ghen tỵ với và bất an trong cô đều tan thành mây khói, thậm chí còn cảm thấy cô ta
khá đáng thương.
Cô đưa hai tay nhận chén trà đặt lên bàn, rồi đỡ Lộ Tinh dậy và nói: “Sau này chúng
ta là người một nhà, không cần khách sáo thế đâu, hai ta cứ coi nhau như chị em là
được.”
“Em nên cảm ơn chị mới phải.” Lộ Tinh cảm nhận được thành ý của Diệp Băng
Dung, trong lòng rất cảm động, rồi càng cảm thấy mình kém xa Diệp Băng Dung. Cô
ta thầm nhắn nhủ mình, sau này phải thật nghe lời, chuyên tâm làm một người đồ
đệ tốt.
Bỗng nhiên mười mấy người của nhà họ Lộ đi từ ngoài cửa vào. Sắc mặt Lộ Chiến
Phong âm trầm, một người thanh niên đi theo bên cạnh ông ta lên tiếng móc mỉa:
“Úi chà chà, người nhà họ Lộ chúng ta lại thảm hại đến mức phải quỳ gối với người
khác cơ à! Sao cô không liếm chân cho người ta luôn đi hả Lộ Tinh?”
“Láo xược!”
Ngao Chấn chợt lắc lư cơ thể, bước đi trông rất kỳ lạ. Chỉ mới chớp mắt, cậu ta đã
vọt vào giữa đám người, tung một tát đánh bay tên thanh niên kia, sau đó quát lên:
“Bây giờ Lộ sư muội đã là đệ tử của hội võ thuật Tinh Hà chúng tao, ai cho phép
mày sỉ nhục sư muội tao?”
Tên thanh niên kia bị ăn cái tát, tức giận kêu lên: “Anh Đông Hào, mau đánh chết
hắn!”
Người nhà họ Lộ còn chưa ra tay, hơn mười người của hội võ thuật Tinh Hà đã
đứng dậy. Nhị Lão Âm Dương canh ở cửa, Lưu Kim Đỉnh và Hình Hoài đứng hai
bên, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào. Bốn người này đều là Tông Sư Thiên
Cảnh, sau khi được La Thuần chỉ điểm công pháp, thực lực lại càng tăng mạnh, nếu
liên thủ có thể đối chiến với cả cường giả Không Cảnh.
Lộ Đông Hào cũng nhận ra sự lợi hại của bọn họ, nói thầm bên tai Lộ Chiến Phong:
“Bốn người này đều là Đại Tông Sư Thiên Cảnh viên mãn, chúng ta đánh không lại,
trừ khi lão gia đến đây.”
Lộ Chiến Phong nhìn Lộ Tinh chằm chằm, cắn răng nói: “Đủ lông đủ cánh rồi đúng
không? Sao còn chưa cút về đây, mày có biết xấu hổ không đấy! Bảo mày ngoan
ngoãn ở lại nhà họ Đường thì mày lại chạy theo cái tên nhà quê kia, sao mày vẫn
chẳng khôn ngoan lên thế?”
Lưu Kim Đỉnh nheo mắt lại nói: “Đồ thỏ đế kia, tôi khuyên ông ăn nói cho cẩn thận.
Nếu ông còn dám xúc phạm hội trưởng của bọn tôi, tôi sẽ đánh ông bay ra khỏi cửa
đấy.”
Lộ Chiến Phong vẫn sợ đối phương ra tay thật, thế là ông ta chắp tay nói với Diệp
Chấn Giang: “Ông cụ Diệp, tôi tới đưa con gái tôi về, ông không có ý kiến gì chứ?”
Diệp Chấn Giang cười nhạt đáp: “Bây giờ nhà họ Diệp do cháu trai tôi, Diệp Lập
Thái lo liệu, cậu hỏi nó đi, nó nói được là được.”
Lộ Chiến Phong nhìn về phía Diệp Thái, hai người chưa từng gặp mặt, ông ta ngập
ngừng hỏi: “Không biết gia chủ nhà họ Diệp có ý gì?”
Diệp Thái cười ha ha
thuật Tinh Hà là chỗ dựa của toàn bộ nhà họ Diệp chúng tôi, nếu con gái của anh
Chiến Phong đây gia nhập hội võ thuật Tinh Hà chúng tôi, thì phải để cho con bé tự
quyết định rồi.”
Lộ Chiến Phong mất kiên nhẫn, nói với Lộ Tinh: “Còn đứng đó làm gì? Đi theo tao!”
“Đi đâu? Lại đưa con đến nhà họ Đường chịu nhục nhã sao?” Lộ Tinh hững hờ cười
nói: “Bố không hề quan tâm con ở nhà họ Đường bị đối xử thế nào! Khi đó con bị
người nhà họ Đường lột quần áo trước mặt mất chục người, sao bố không dẫn con
rời khỏi đó?”
Lộ Chiến Phong cả giận đáp: “Tại mày tự gây họa chứ trách ai? Mày không nghe lời,
thì mày xứng đáng chịu đau khổ!”
“Ồ!” Lộ Tinh phì cười, lạnh nhạt tiếp lời: “Vậy thì hôm nay tôi sẽ nói rõ ràng với các
người. Tôi, Lộ Tinh, cắt đứt quan hệ với nhà họ Lộ các người. Từ nay về sau chúng
ta không đi chung đường, không còn liên quan gì đến nhau nữa!”
“Mày dám!” Lộ Chiến Phong giận dữ quát. Ông ta tiến về phía trước, lại bị Hình Hoài
rút kiếm chỉ vào cổ họng: “Chú ý cử chỉ của ông.”
Lộ Đông Hào nói: “Tiểu Tinh, em đừng tùy hứng, em làm thế sẽ bị nhà họ Đường trả
thù.”
Lộ Tinh nở nụ cười châm chọc: “Anh thông tin cũng chậm quá rồi đấy, vừa nãy sư
phụ tôi đã tiêu diệt nhà họ Đường, kể cả ông già điên của cái nhà đấy cũng chết rồi,
các người muốn nịnh bợ nhà bọn họ cũng chẳng có cửa nữa đâu!”
“Sao có chuyện đó được, cô nói dối cũng phải đáng tin chút chứ?”
“Chỉ được cái to mồm! Rời khỏi nhà họ Lộ cô chả là cái thá gì hết! Đừng có nằm mơ
giữa ban ngày. Nhà họ Đường bảo diệt là diệt được chắc? Nực cười!”
Người nhà họ Lộ thi nhau lên tiếng chê cười, thế rồi điện thoại di động của Lộ Chiến
Phong bỗng đổ chuông. Ông ta vừa nghe máy, liền như bị sét đánh, đánh rơi điện
thoại xuống đất. Ông ta chỉ vào La Thuần hỏi: “Cậu… Cậu giết chết lão gia nhà họ
Đường thật ư?”
Trên tay La Thuần xuất hiện một thanh phi đao sáng loáng: “Nếu các ông còn không
chịu cút, ông có tin là tôi sẽ tiêu diệt cả nhà họ Lộ luôn không?”
Mặt Lộ Chiến Phong tái nhợt, chợt hiểu ra điều gì đó, chuyển buồn thành vui, cười
nói: “Con gái, con làm rất đúng, lúc trước là bố mờ mắt. Bố đại diện nhà họ Lộ xin lỗi
con. Tôi cũng muốn gửi lời xin lỗi đến La tiên sinh.”
Mọi người ở đây thầm mắng ông ta vô liêm sỉ. Lộ Tinh thì lắc đầu đáp: “Tôi vẫn giữ
nguyên quan điểm. Ông có thể nhận đứa con gái này, nhưng tôi là tôi, nhà họ Lộ là
nhà họ Lộ. Nếu ông muốn kiếm lợi lộc từ sư phụ tôi, thì tôi cho ông biết, không có
cửa đâu!”
Cô ta đã thấy rõ bản chất của bố mình, biết trong mắt của ông ta chỉ có ích lợi, thế
nên cô ta không hề nể nang phản pháo lại ông ta.
Nụ cười trên mặt Lộ Chiến Phong cứng ngắc, ông ta gật đầu nói: “Được, vậy con cứ
ở lại bên cạnh La tiên sinh đi, bố và mọi người về trước!”
Dứt lời, ông ta quay lưng dẫn cả đám người rời khỏi.
——————–