Chương 82: Giáo sư Dương
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía La Thuần, anh đầy bình thản nói: “Cười thì
làm sao? Chỗ ông còn không cho người ta cười nữa à?”
“Cậu cười có phải vì trong lòng không phục không?” Sắc mặt của giáo sư Dương vô
cùng hòa nhã, ông ta cười tủm tỉm nói: “Trong lòng cậu không phục, như vậy sẽ gây
bất lợi cho việc phát triển. Mục đích chúng ta đến đây chính là cố gắng luyện võ để
trở thành một người ưu tú tiến bộ và đa tài. Chắc cậu cần phải điều trị rồi, đưa cậu
ấy đến phòng điều trị đi.”
Phía sau ông lập tức có hai người bước ra, áp tải La Thuần đi về phía đại sảnh ở
phía trước.
Hai người này có bước đi vững vàng, đều là con nhà luyện võ. Trong mắt vị giáo sư
Dương này có vẻ chín chắn trầm ổn, võ công cũng không thấp, chí ít đã là tông sư
Thiên Cảnh.
La Thuần để mặc cho họ đưa mình đến đại sảnh, hơn một trăm học sinh mới đó
cũng được đưa đến đây, giáo sư Dương cười nói: “Hôm nay có các học sinh mới ở
đây, chúng ta hãy biểu diễn phương thức chữa trị để mọi người nắm bắt một chút,
bắt đầu đi.”
Điều khác với ban nãy là mười ngón tay, mười ngón chân và đầu của La Thuần đều
nối đầy dây điện. Đám học sinh mới trông thấy thế mà phát run, vừa rồi có người bị
nối dây điện vào mười đầu ngón tay đã bị điện giật cho sống dở chết dở, người này
nối nhiều dây điện lên người như thế, không bị điện giật chết mới lạ.
Nhưng La Thuần vẫn bình thản nhắm mắt, dáng vẻ hệt như muốn ngủ.
“Bắt đầu!” Giáo sư Dương khẽ hô lên một tiếng, lệnh cho người khác bật công tắc.
Dòng điện mãnh liệt nhanh chóng lan khắp toàn cơ thể La Thuần, nhưng đều bị anh
hấp thu vào đan điền, dung hòa thành một thể với chân khí lôi điện.
Những người bên cạnh thấy La Thuần không có phản ứng gì, bèn cất tiếng hỏi một
cách khó hiểu: “Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là mất điện?” Sau khi kiểm tra máy móc,
người đó mới kinh ngạc hét lên, vội vàng đóng công tắc lại nói: “Mở nhầm rồi, dòng
điện bị chỉnh đến mức cao nhất, chắc người này đã bị hôn mê.”
Giáo sư Dương xua tay nói: “Đưa cậu ta về nghỉ ngơi đi.”
Hai người họ lập tức khiêng La Thuần đến ký túc xá, sau đó quẳng anh lên giường,
rồi vội vã bỏ đi.
La Thuần vẫn chưa mở mắt, vì anh nhìn xuyên qua mí mắt thấy người ở những
chiếc giường khác đều đang lặng lẽ đứng dậy, tập trung hết ở trong góc tường, như
thể đang bàn luận chuyện gì quan trọng lắm. Anh dỏng tai lên lắng nghe, một người
khoảng ba mươi tuổi trong số đó nói: “Dương Vĩnh Băng này rất độc ác, tuyệt đối
không được nói chuyện này ra ngoài, nếu không chúng ta không chết cũng bị lột da.
Điều tôi vừa nói mọi người hãy nhớ kỹ, đồ đạc cũng không được thiếu, có thể ra
ngoài được hay không thì phải trông vào lần này!”
“Hiểu rồi!” Mười mấy người khác cùng đáp lời, có một cậu thiếu niên mập mạp cắn
răng nói: “Đợi lần này ra ngoài được, tôi sẽ không về nhà nữa, nếu không chắc chắn
tôi sẽ lại bị bố mẹ đưa đến đây.”
“Chẳng thế còn gì? Bố mẹ tôi vốn không hề tin những chuyện mà tôi gặp phải ở đây.
Bọn họ đúng là nhẫn tâm, tôi cũng sẽ không về nhà nữa!”
Mười mấy người đều thở ngắn than dài, đột nhiên trông thấy La Thuần ngồi dậy,
mặt mũi họ đều biến sắc hỏi: “Ban nãy anh không hôn mê à?”
Một cậu thanh niên dẫn đầu nhảy người lên, chặn trước cửa nói: “Tôi cảnh cáo anh,
tốt nhất đừng tiết lộ chuyện hôm nay ra ngoài, nếu không kết cục của chúng tôi sẽ
rất thảm, mà anh sẽ còn thảm hơn nữa.”
Những người khác đều vây lại, nhìn La Thuần bằng ánh mắt cảnh giác.
La Thuần lười biếng đáp: “Tôi không có hứng thú với chuyện của mấy cậu, tôi chỉ tò
mò muốn biết tại sao các cậu lại bị đưa đến đây, ai nói cho tôi biết chính xác được
nhỉ?”
Cậu nhóc mập mạp kia hỏi: “Chính anh không phải cũng bị đưa đến đây à? Còn hỏi
chúng tôi làm gì?”
“Đừng phí lời với anh ta!” Cậu thanh niên kia nói: “Bây giờ tất cả bắt đầu hành động,
nửa tiếng sau tập trung ở đây. Này Mập, cậu trông chừng anh ta, không cho anh ta
nói chuyện với bất kỳ ai.”
“Ok!”
Thoáng cái mười mấy người đã vội vã rời đi, cậu nhóc mập mạp ngồi đối diện La
Thuần, giơ nắm đấm ra nói: “Tôi cảnh cáo anh đừng nghĩ đến chuyện trốn thoát để
tố giác, anh là người mới, không đánh lại tôi được đâu.”
“Thế à?” La Thuần giơ ngón tay ra búng một cái, bắn ra một luồng chân khí lôi điện,
toàn thân cậu nhóc mập mạp lập tức run rẩy, bị điện giật cho tê người, cậu ta sợ hãi
nói: “Anh… Sao anh lại phóng điện được, chẳng lẽ anh là cỗ máy điện giật biến hình
thành?”
La Thuần mỉm cười đáp: “Trả lời câu hỏi của tôi, tôi sẽ đưa cậu ra ngoài, đây là nơi
nào?”
Cậu nhóc mập mạp nuốt nước miếng đáp: “Đây là học viện Tân Tinh, chuyên uốn
nắn những người gặp vấn đề ở những mức độ khác nhau. Ví dụ các vấn đề như
không chịu cầu tiến, phản nghịch không nghe lời, không có tố chất, mất đạo đức…
Những người đến đây một khi không nghe lời thì sẽ bị phạt chích điện. Bọn họ sẽ
cho người nhà vào thăm theo định kỳ, chúng tôi đều không dám nói ra sự thật, chỉ
có thể kể cho bố mẹ nghe những gì mà giáo sư Dương nói, để họ tiếp tục nộp tiền
học phí.”
“Nộp bao nhiêu tiền?”
“Mỗi người là hai triệu một năm, ở đây chúng tôi có tổng cộng hơn mười ngàn học
sinh.”
“Hàng ngày các cậu làm gì?”
“Ngày nào chúng tôi cũng luyện quyền, chỉ cần ai có thể luyện ra nội kình là sẽ được
đưa
Nhưng chúng tôi đều là học sinh yếu kém, luyện mãi không được, ngày nào cũng bị
kích điện, nên giờ mới phải nghĩ cách bỏ trốn.”
Nói đến đây, cậu mập nghiến răng nghiến lợi khuyên nhủ: “Anh nên đi cùng với
chúng tôi, đây không phải là chỗ cho người ở đâu. Dù trước đây chưa từng có ai bỏ
trốn thành công, nhưng chắc chắn lần này chúng tôi có thể trốn được. Đến lúc đó,
chúng tôi nhất định sẽ kiếm cơ hội phá tan cái chỗ này, mẹ nó chứ!”
“Lần này các cậu cũng không trốn thoát được đâu!” La Thuần mỉm cười hờ hững
nói: “Các cậu quá ngây thơ, cứ chờ mà xem. Những người ban nãy chắc chắn đã bị
bắt rồi, còn tôi là người duy nhất có thể đưa cậu thoát khỏi đây, hãy nói cho tôi biết
về chuyện của nội viện.”
“Nội viện?” Cậu mập ngẩn người ra một lúc, gãi đầu đáp: “Tôi cũng không biết tình
hình ở nội viện thế nào, nơi đó vô cùng bí ẩn, thậm chí chúng tôi còn không biết vào
đó bằng cách nào. Nhưng tôi nghe tin đồn thì người có thể vào trong nội viện sẽ
được đối đãi rất tốt, Dương Vĩnh Băng chính là người của nội viện đấy.”
Đúng lúc đó, cửa phòng bị người khác đẩy ra, người thanh niên lúc trước bảo:
“Mập, mau chạy thôi, đã chuẩn bị ổn thỏa rồi.”
Cậu nhóc mập do dự nhìn La Thuần, nhớ tới tài năng và phong thái tự tin ban nãy
của anh, cậu ta vô thức cảm thấy lời của anh rất đáng tin, cậu ta ấp úng nói: “Tôi, tôi
không đi nữa, anh này bảo có thể đưa tôi ra ngoài, anh ta giỏi lắm đấy!”
“Anh ta?” Cậu thanh niên kia nhìn La Thuần, mắng: “Cậu đúng là đồ não tàn, lại tin
lời của một người mới. Cứ chờ bị anh ta tố giác đi, Dương Vĩnh Băng sẽ đánh chết
cậu. Kệ cậu, ngồi đấy mà chờ chết.”
Dứt lời, cậu thanh niên đó quay người bỏ đi, cậu mập nhìn La Thuần bằng ánh mắt
đáng thương: “Anh ơi, anh thật sự có thể dẫn em ra ngoài chứ? Em đã từ bỏ cơ hội
trốn thoát duy nhất rồi.”
“Cứ yên tâm! Chúng ta cùng đi xem màn kịch hay tiếp theo.” La Thuần bước tới cửa
sổ, từ đây có thể nhìn thấy toàn cảnh phía sau tòa nhà lớn. Cậu thanh niên kia dẫn
mười mấy người đi men theo bức tường, họ dán một cái túi lên tường, sau đó châm
lửa đốt ngòi nổ, xem ra là bom tự chế.
Nhưng ngòi nổ còn chưa châm xong đã bị người ta dội tắt bằng một chậu nước,
mười mấy bảo vệ mặc áo đen vây xung quanh, tay ai nấy đều cầm côn kích điện.
Trong đám thiếu niên, có người lập tức sụp đổ, quỳ xuống đất gào khóc : “Tôi nhận
tội, trên tầng còn có một người chưa chạy trốn, tên là Trương Cát.”
La Thuần cảm thấy cậu nhóc mập bên cạnh mình run rẩy một cách rõ ràng, cậu ta
co người ngồi trên ghế nói: “Xong rồi, cậu ta khai ra em rồi, lần này xong thật rồi.”
——————–