Chương 99: Họp lớp
“Kỷ luật cái gì?” La Thuần đoán chắc rằng không phải kỷ luật nghiêm trọng, nếu
không lão Đàm sẽ không nhẹ nhàng thế này.
Lão Đàm bỗng cười ha ha, đấm anh một phát rồi bảo: “Thằng nhãi cậu được thăng
chức rồi!” Ông ấy ném giấy tờ ra trước mặt anh: “Cậu không biết ông già này phải
khua môi múa mép đến mức nào mới bảo vệ được cậu đâu! Dạo này thực lực của
cậu càng ngày càng mạnh, thế lực cũng càng lúc càng lớn, khiến cấp trên đứng ngồi
không yên. Vốn dĩ cấp trên muốn qua cầu rút ván với cậu, tôi phải đến xin xỏ ỉ ôi, lấy
cái mạng già của tôi ra đảm bảo, cấp trên mới đồng ý để cậu lập ra một ban ngành
riêng nằm dưới quyền của ban ngành mà tôi đứng đầu, chịu trách nhiệm quản lý
giới võ đạo.”
La Thuần cầm giấy tờ đọc một lượt. Tuy cấp bậc không cao, nhưng quyền lợi vẫn
rất lớn, thậm chí còn được phép điều động vũ khí hạng nhẹ.
Lão Đàm nghiêm mặt nói: “Nhưng mà cấp trên cũng có điều kiện. Nếu cậu làm tốt,
sau này cậu chính là anh cả của giới võ đạo, quốc gia sẽ dốc sức ủng hộ cậu.
Nhưng nếu làm không tốt, thì sẽ bị cách chức và điều tra.”
La Thuần hỏi: “Như thế nào mới là làm tốt?”
Lão Đàm không dằn lòng được, bèn nói: “Cái đó còn phải hỏi hả? Cậu phải đoán
được suy nghĩ của cấp trên chứ. Họ cần hòa bình yên ổn. Còn cậu cần thế lực của
toàn bộ giới võ đạo, khiến tất cả giới võ đạo đều phải nghe theo cậu. Cậu phải
khống chế được bọn họ, không để bọn họ trở thành mối uy hiếp của nhân dân và
quốc gia. Tốt nhất là cậu phải khiến phần lớn những người có thực lực dốc sức vì
quốc gia, bảo vệ tốt nhân dân. Sau này, khi cái ban ngành này vận hành chỉn chu,
sẽ trở thành con dao sắc bén của quốc gia. Như thế tất cả mọi người sẽ không phải
làm ra mấy chuyện như qua cầu rút ván.”
La Thuần cầm tờ giấy vẫy vẫy, cau mày nói: “Con người tôi rất ghét ràng buộc…”
“Ai thèm ràng buộc cậu?” Lão Đàm buồn bực nói: “Là cậu phải rằng buộc người
khác, cậu hiểu không hả? Không có quy tắc, khiến giới võ đạo bây giờ tối tăm rối
loạn. Cậu muốn thống trị tốt, thì tất nhiên phải cần quy tắc. Hay cậu cứ bắt đầu từ
hội võ thuật Tinh Hà của cậu đi. Những người thanh niên mang lòng nhiệt huyết kia
chính là hạt giống tốt nhất. Cậu phải tìm tòi và bồi dưỡng họ cho tốt, kết nạp họ,
khiến họ cống hiến sức mình vì đất nước, cậu hiểu chưa?”
“Được rồi!” Bởi vì La Thuần từng làm quân nhân, hơn nữa tình cảm giữa anh với lão
Đàm rất sâu đậm, thế nên anh đã đồng ý.
Lão Đàm nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ đeo tay rồi bảo: “Thôi cứ thế nhé, tôi có
việc phải đi rồi. Cậu nhớ làm cho tốt vào, nếu không tôi chẳng biết phải giấu cái mặt
già này ở đâu nữa.”
“Ông yên tâm!”
La Thuần đưa ông ấy ra ngoài cửa, nhìn tài liệu trên tay, sau đó lập tức gọi bốn
người đồ đệ tới, mở một buổi họp khẩn cấp. Đại loại là xây dựng nên quy định của
hội võ thuật Tinh Hà, ràng buộc chặt chẽ các thành viên của hội võ thuật. Ngoài ra
La Thuần còn yêu cầu họ âm thầm lưu ý, tập trung bồi dường những người có đức
cách tốt, nếu thông qua khảo sát về mức độ trung thành thì bắt đầu đề cử tiến vào
bộ phận nòng cốt.
Sau khi buổi họp kết thúc, La Thuần nhận được tin tức từ Lop Nur. Đa số những
người tụ tập ở đó đều đã rời đi, chỉ có một bộ phận nhỏ vẫn muốn ở lại mò chút cơm
thừa canh cặn. Trương Đức rời khỏi đầu tiên. Lúc trở lại Băng Thành cũng không
thấy ông ta có hành động, chẳng biết ông ta có đang bí mật lập ra kế hoạch gì
không.
La Thuần biết chắc chắn rằng ông ta sẽ báo thù cho con trai, thế nên anh định chờ
ông ta hành đồng trước. Dù sao bây giờ cấp trên vẫn dõi theo anh từng li từng tí,
mọi hành động của anh đều phải lưu tiếng tốt mới được.
Mấy ngày sau vết thương của đám người Lý Thanh Lôi đều khỏi hẳn, La Thuần gọi
bốn người vào trong căn phòng bí mật, lấy bốn bộ áo giáp kia ra.
Bốn bộ áo giáp trôi lơ lửng trên không trung, tỏa ra hào quang với màu sắc khác
nhau. Trông chúng rất uy vũ khí phách, khiến cả bốn người đều phải trợn tròn mắt,
nhìn ngắm kỹ càng.
“Bộ áo giáp này ngầu quá!” Lý Cường sờ vào bộ áo giáp màu đen, đột nhiên cảm
giác đầu ngón tay đau xót, vài giọt máu tươi bị áo giáp hấp thu. Ngay sau đó, bộ áo
giáp giống như một dòng nước bao trùm lên người hắn ta. Hình thể hắn ta to lớn, bộ
áo giáp cũng to ra theo, dán chặt lên người hắn ta.
Những người khác cũng bắt chước, mặc áo giáp của mình vào người, lập tức cảm
thấy toàn thân xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, tựa như có được sức mạnh vô
hạn.
Lộ Tinh mặc áo giáp Chu Tước màu đỏ, toàn thân như bùng lên ngọn lửa rực rỡ.
Đường Hiệp mặc áo giáp Bạch Hổ, Ngao Chấn mặc áo giáp Thanh Long. Bốn người
trông rất uy phong lẫm liệt, năng lực chiến đấu ít nhất phải tăng lên gấp đôi.
La Thuần nói sơ qua về hành trình đi Lop Nur lần này, Ngao Chấn giật mình hỏi:
“Thế tức là lời đồn về ba ngàn bộ giáp vàng là sự thật? Nếu bây giờ chưa cần sử
dụng đến, tôi hoàn toàn có thể bày đại trận Linh Địa Long sơn ở Tề Châu bằng ba
ngàn bộ giáp vàng đó. Đến khi ấy, cứ điểm của chúng ta sẽ được phòng thủ kiên cố,
ngay cả đạn đạo cũng chưa chắc phá vỡ được.”
Lý Thanh Lôi cười nói: “Sư phụ, anh không biết đấy chứ, bây giờ tam sư đệ đã là
cao thủ bày trận rồi. Mỗi ngày cậu ta đều vùi đầu khổ học. Chỉ đến thăm hỏi vài vị
đại sư phong thủy thôi cũng bỏ ra vài trăm vạn. Tôi tận mắt chứng kiến cậu ta bố trí
một cái Tụ Linh trận cỡ nhỏ, nằm ở trong đó cực thoải mái luôn!”
La Thuần đã sớm biết được tài năng vượt trội của
ngạc. Anh lấy ra một cuộn sách ngọc từ hồ lô Tử Kim, bảo: “Đây là bí thuật bày trận
của thư viện Đại Diễn, cậu cầm lấy nghiên cứu cẩn thận vào, chỉ có một bộ thôi,
không được để mất đâu đấy.”
“Cảm ơn sư phụ.” Ngao Chấn đưa hai tay nhận lấy, vô cùng vui vẻ.
La Thuần nói với ba người kia: “Mọi người thích gì cũng có thể nói với tôi. Tôi đây
chẳng có gì, chỉ có mấy loại bí tịch kỳ lạ khó kiếm là rất nhiều.”
Hải Lão Thanh bỏ ra mấy chục năm, gắng sức tập trung quan sát chú ý đến các đại
môn phái, gần như tất cả bí tịch bảo bối đều bị hắn ta vơ vét sạch sẽ.
Tiếp theo La Thuần lại phát giáp vàng cho Nhị Lão Âm Dương, Hình Hoài và Lưu
Kim Đỉnh. Ba người họ theo anh cũng đã lâu, đáng để tin tưởng. Những bộ giáp
vàng khác thì anh giữ lại, đợi đến khi công trình Linh Địa Long sơn ở Tề Châu được
xây dựng xong, anh sẽ đặt chúng vào trong đại trận.
Trong những ngày kế tiếp đều rất yên ổn. La Thuần đã đoán sai, sau khi trở về
Trương Đức không còn có hành động gì nữa, trông có vẻ làm việc rất kín tiếng,
không để lọt ra bất cứ tin tức gì. Nhưng La Thuần cũng không định bỏ qua cho ông
ta. Người này có dã tâm rất lớn, lòng dạ độc ác, không thể không diệt trừ, chỉ là
chưa đến cơ hội thích hợp.
Linh Địa Long sơn Tề Châu được tiến hành xây dựng đúng như quy trình. La Thuần
dẫn nhà họ Diệp hoàn toàn rời khỏi thủ đô, đến với vùng đất Tề Châu. Ngao Chấn
chỉ đạo xây dựng, tạo ra một đạo trường tu luyện ở khu vực trung tâm của Long
sơn, bên ngoài bố trí rất nhiều đại trận có cả tác dụng tấn công và phòng thủ. La
Thuần mang về rất nhiều nguyên vật liệu, đủ để dựng lên một cái đại trận.
Lúc xây dựng xong phần nền tảng, thời tiết đã là đầu đông, khí trời trở nên lạnh lẽo
hẳn.
Ngày ấy, La Thuần nổi hứng đến cơ sở chính của hội võ thuật Tinh Hà để tuần tra,
mới vừa vào cửa đã đụng phải một đám người đi ra, lúc hai bên gặp thoáng qua
nhau đều dừng bước. Người thanh niên dẫn đầu kinh ngạc hỏi: “La Thuần? Đúng là
cậu hả, tên nhãi này!”
Anh ta đấm một phát lên vai La Thuần, Lưu Kim Đỉnh đứng đằng xa thấy thế thì
thoáng run rẩy, nghĩ thầm rốt cuộc tên kia là ai mà dám động tay động chân với hội
trưởng như thế.
La Thuần cũng nhận ra anh ta, cười nói: “Khương Suất, lâu lắm không gặp.”
Hai người là bạn cùng bàn hồi học cấp ba, kể từ khi La Thuần đi lính cả hai đã
không còn liên lạc. Hồi còn đi học, tính cách của anh rất quái gở, không có bạn bè,
chỉ mỗi Khương Suất là quan hệ khá tốt với anh.
Khương Suất hưng phấn cười nói: “Thật là, tôi còn tưởng rằng cậu mất tích, không
tài nào liên lạc được. Vừa hay hôm nay họp lớp, chúng ta cùng đi đi. Mấy người này
cậu còn nhớ không?”
La Thuần mới chợt nhận ra những người đi cùng Khương Suất đều là bạn học cũ
của mình, nhưng anh và họ chẳng thân quen, thế nên La Thuần chỉ lễ phép gật đầu.
Cuối cùng anh bị Khương Suất nhiệt tình đẩy vào xe taxi, chạy tới cái khách sạn tổ
chức buổi họp lớp.
———————