Sau khi thu mua được Vĩnh Thái, hai người đi dạo quanh nhà máy Vĩnh Thái một vòng thì cũng đã tới trưa rồi.
Giang Thần và Đường Sở Sở cùng nhau rời đi.
Giang Thần lái xe máy điện, kéo Đường Sở Sở đi.
“Chồng à, trưa hôm nay chúng ta không về nhà ăn cơm, chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa để chúc mừng đi.” Đường Sở Sở ngồi ở phía sau, vươn tay ôm Giang Thần.
Bởi vì gió khá mạnh, thổi tung mái tóc đen của cô.
Cô vùi đầu vào lưng Giang Thần, để che chắn gió lại.
“Được chứ.”
Giang Thần cầu còn không được nữa là.
Đã lâu rồi anh không đi ăn với một mình Đường Sở Sở.
“Chúng ta đi Mỹ Vị Hiên nhé?”
“Không đi.” Đường Sở Sở lắc đầu nói, “Mỗi lần em đến Mỹ Vị Hiên, Cổ Dật Hiên đó đều đích thân chạy đến chào hỏi, khiến cho em trông giống như một đại nhân vật làm.”
“Ha ha...” Giang Thần cười to: “Ai bảo em tai to mặt lớn đến như vậy, không nịnh bợ em thì nịnh bợ ai đây?”
“Không có, không có đây nhé, không phải là vì...” Đường Sở Sở do dự.
“Hả, là vì gì?”
“Không có gì.”
Đường Sở Sở lắc đầu.
Chuyện này vẫn nên đừng nói với Giang Thần, tránh làm anh nghi ngờ này nọ.
Giang Thần cười cười, không nói gì.
“Chạy từ từ, em gọi điện về nói rằng em sẽ không về vào buổi trưa.”
“Ừ.”
Giang Thần chạy chậm lại.
Đường Sở Sở gọi về nhà.
“Mẹ, buổi trưa con không về ăn cơm đâu.
Con sẽ vay tiền mua Vĩnh Thái của ông hai...”
Đường Sở Sở bịa một cái cớ.
Cô không dám nói với gia đình rằng Giang Thần rất giàu.
Đó là chưa kể đến việc tiền của Giang Thần là dùng những thủ đoạn mờ ám mới có được.
Sau khi gọi điện thoại, cô nhắc nhở: “Giang Thần, về chuyện tiền bạc, anh đừng nói lung tung ra bên ngoài, nếu như để bị truyền đi, thì mọi người sẽ lại đồn đại vô căn cứ nữa, lát về em sẽ tìm một cái cớ nói rằng tiền là do Lâm Y cho em mượn.”
“Ừm, anh sẽ không có nói với ai đâu, thật ra số tiền này anh cũng không dám sử dụng bừa bãi.
Sợ rằng điều tra ra sẽ rất phiền phức, nhưng hiện tại xem ra vẫn chưa xuất hiện phiền phức.
Xem ra, số tiền này thật sự là phần thưởng của ông chủ anh cho anh.”
“Em cảnh cáo anh, sau này anh yên phận một chút giùm em, nếu anh không muốn đi làm, em cũng không miễn cưỡng anh.
Đợi sau khi công ty đi đúng hướng, chúng ta sẽ tự mình mua một căn nhà rồi dọn ra ngoài ở riêng, anh ở nhà, còn em ra ngoài kiếm tiền nuôi anh là được.”
“He he, như thế thì tốt quá rồi.” Giang Thần cười.
Hai người vừa cười nói vừa, chạy đến nội thành, tìm một quán ăn cũng tạm ổn một chút.
Đã đến giờ ăn trưa, các phòng vip đã kín chỗ, bọn họ đành ở đại sảnh.
Sau khi Đường Sở Sở gọi vài món, cô đưa thực đơn cho Giang Thần: “Anh nhìn xem, muốn ăn cái gì.”
Giang Thần cười nói: “Đủ rồi, hai người chúng ta cũng ăn hết quá nhiều món được.”
Sau đó Đường Sở Sở đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ và dặn dò: “Lấy một chai rượu.”
Giang Thần trả tiền thu mua Vĩnh Thái, tâm trạng của cô rất tốt, định đi uống rvài ly với Giang Thần để ăn mừng.
Ngay sau đó, thức ăn được bưng lên.
Cả hai vừa ăn vừa uống rượu, trò chuyện cười đùa.
Trên tầng hai, trong một phòng vip.
Có không ít thanh niên đang ngồi ở đây.
Đứng đầu là một người đàn ông mặc áo ba lỗ màu trắng, đeo sợi dây chuyện bằng vàng lớn, còn đeo một chiếc đồng hồ Rolex trên cổ tay, anh ta đang hút xì gà.
Vị trí anh ta ngồi vừa hay có thể nhìn thấy Đường Sở Sở ở đại sảnh tầng một.
Anh ta đã quan sát được một lúc rồi.
Giữa chừng, một người đàn ông không nhịn được hỏi: “Cậu Ngụy, anh đang nhìn cái gì vậy?”
Ngụy Tri cầm ly rượu vang nhìn Đường Sở Sở đang nói chuyện cười đùa với Giang Thần ở đại sảnh dưới lầu.
“Xuất sắc, thực đúng là xuất sắc mà, từ khi nào mà ở Giang Trung lại xuất hiện một mỹ cô gái xinh đẹp xuất sắc đến như vậy thế?”
Nghe vậy, có không ít người liền trố mắt nhìn theo.
Một người đàn ông lập tức giải thích: “Cậu Ngụy, anh mới trở về nước nên không biết sao, cô ấy chính là Đường Sở Sở, người gần đây được đồn đại khắp nơi, được giới truyền thông mệnh danh là người đẹp số một Giang Trung, còn người ở bên cạnh cô ấy thì chắc là Giang Thần đang ở rể nhà họ Đường rồi.”
“Ồ, đã kết hôn rồi à?”
“Đúng vậy, nhưng bên ngoài đồn rằng Giang Thần và Đường Sở Sở vẫn chưa ở chung một phòng.
Đây là lời mẹ của Đường Sở Sở đã truyền ra bên ngoài đấy.
Nghe nói là mẹ của Đường Sở Sở hoàn toàn không thích Giang Thần, đang muốn tìm kiếm một cậu con rể quý có gia đình quyền thế đấy.”
“Cậu Ngụy, Đường Sở Sở không tầm thường đâu.
Cô ấy có quan hệ tốt với rất nhiều ông lớn, Diệp Hùng của Thiên Quân, Lâm Y của Trường Sinh, ngay cả thần y Phương Vĩnh Cát đều có quan hệ rất tốt với cô ấy.
Hình như những người này đều đã từng được cứu Đường Sở Sở cứu vào mười năm trước.”
Ngụy Tri mới về nước, cũng không biết gần đây Giang Trung đã xảy ra những chuyện gì.
Những người xung quanh mỗi người một cây nói ra hết những chuyện gần đây đã xảy ra ở Giang Trung.
Điều này bao gồm cả người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đã làm dư luận phải xôn xao.
“Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đó là người mà Đường Sở Sở đã cứu mười năm trước.
Người này là con cháu nhà họ Giang.
Năm đó cụ ông nhà họ Giang, Giang Thiên, có quan hệ rất tốt với những nhân vật tai to mặt lớn.
Chắc là thế hệ sau của nhà họ Giang, cũng tức là trước khi người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đó chết đã dặn dò những người này chăm sóc cho Đường Sở Sở.”
Nghe vậy, Ngụy Tri uống một ly rượu, vẻ mặt hiện lên vẻ vui tươi.
“Đường Sở Sở, đúng là một người đẹp tuyệt trần, tôi muốn cô gái này.”
“Cậu Ngụy, tôi đi gọi đến, uống với anh một ly trước.”
Ngụy Tri liếc nhìn người đàn ông vừa lên tiếng một cái.
Người đàn ông ngậm miệng ngay lập tức.
“Anh nghĩ tôi chỉ nói chơi thôi à? Tôi nghiêm túc đấy, không phải đùa giỡn, tôi cưới cô ấy về làm vợ, chậc chậc, có một người vợ như vậy, mỗi ngày ngủ dậy nhìn thấy gương mặt đó, tâm trạng cũng sẽ tốt hơn rất nhiều.”
Ngụy Tri đã thực sự đã bị Đường Sở Sở mê hoặc