Chính vì gặp Đường Sở Sở nên anh mới đến tập đoàn Giang Long.
Sau cuộc gặp mặt, anh lập tức thay lại bộ quần áo trông vô cùng bình thường.
"Mặc mấy bộ này vẫn quen hơn."
Giang Thần lẩm bẩm, bước ra phòng chủ tịch, đến thang máy riêng xuống lầu.
Ra khỏi tòa nhà Giang Long, anh đứng bên đường chờ xe đến.
Đường Sở Sở cũng mang vẻ mặt tiếc nuối đi từ trong ra.
Dù đã gặp được người mà mình vẫn hằng mong được gặp, nhưng cuối cùng lại không được nhìn thấy diện mạo người ta.
Nhưng khí chất mạnh mẽ ấy của anh, từng lời nói từng hành động như có khả năng chi phối suy nghĩ của người khác.
Ngay lúc này, Đường Sở Sợ chợt nhìn thấy Giang Thần đang đứng bên lề đường.
Cô không khỏi bất ngờ, vừa đi đến vừa gọi: "Giang Thần! Sao anh lại ở đây?"
"Hả?"
Nghe tiếng gọi, Giang Thần quay người nhìn lại.
Thấy Đường Sở Sở xuất hiện ngay sau lưng mình, anh lúng túng gãi đầu: "Sở...!Sở Sở, sao em cũng ở đây thế?"
"Anh...!Theo dõi em à?"
Nhìn vẻ hoảng loạn của Giang Thần, Đường Sở Sở hiểu ra, sắc mặt cô tối sầm lại: "Giang Thần, anh không tin em? Cho nên mới theo em đến tận đây có đúng không?"
Giang Thần không nói gì.
Anh theo dõi em làm gì chứ?
Nhưng anh vẫn không biết giải thích thế nào mới được.
Thấy anh không lên tiếng, Đường Sở Sở càng chắc chắn rằng Giang Thần đã theo dõi mình.
"Bình thường thấy anh rộng rãi lắm, không ngờ anh lại bụng dạ hẹp hòi như vậy.
Miệng nói tin tưởng em, thật ra lại chẳng chịu tin lấy một chút." Đường Sở Sở bất mãn trách anh.
Cô quan sát Giang Thần, cả người cộng lại không được bao nhiêu khối, dáng dấp lại trông vô cùng bình thường, không có chỗ nào đặc biệt.
Lại nghĩ đến cậu Giang thần bí kia, thân vận âu phục không dính một hạt bụi, giá trị liên thành, khí chất bất phàm.
Hai người so ra đúng là một trời một vực, cứ như chàng hoàng tử và cậu nông dân.
"Vợ à, anh không có theo dõi em." Giang Thần bất đắc dĩ nói.
"Không theo dõi em vậy anh ở đây làm gì?"
"Anh...!Anh..."
Giang Thần muốn giải thích, nhưng lại không biết phải giải thích thế nào.
Chẳng lẽ bảo rằng anh chính là cậu Giang thần bí, là người đã đưa sính lễ cho em sao?
"Giang Thần, cuối cùng tôi cũng nhìn thấu anh rồi." Từ lúc gặp cậu Giang, trong lòng Đường Sở Sở không khỏi so sánh người ta với chồng mình.
Bây giờ cô cảm thấy Giang Thần thật sự rất tệ, có lẽ người nhà họ Hứa đã đúng, cô thật sự không hợp với Giang Thần.
Sự lạnh lùng của Đường Sở Sở khiến Giang Thần thoáng sững sờ.
Anh cùng Đường Sở Sở đã đăng ký kết hôn một thời gian.
Trong suốt khoảng thời gian ấy, mặc dù hai người đã từng xảy ra hiểu lầm, nhưng Đường Sở Sở vẫn một mực bảo vệ anh, khiến anh cảm nhận được rằng trong lòng cô ấy vẫn còn có anh.
Nhưng giờ phút này, anh chợt nhận ra mình chẳng còn vị trí nào trong lòng Đường Sở Sở cả.
Lẽ nào cô ấy đã gặp một người khác rồi đem lòng yêu sâu đậm, bắt đầu chê chồng rồi sao?
Đường Sở Sở cũng cảm thấy lời mình nói có hơi quá quắt.
Cô vẫn nhớ rõ Giang Thần đã chữa trị cho cô, nhớ đến những quan tâm từng li từng tí Giang Thần dành cho cô.
Đó chính là mười năm hạnh phúc nhất cuộc đời cô
"Ưm!"
Đường Sở Sở hít sâu một hơi, giọng bình tĩnh hơn một chút.
"Giang Thần, em biết, chính anh đã chữa trị cho em, nếu đã cùng nhau đăng ký kết hôn thì giờ em đã là vợ của anh, em tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì có lỗi với anh.
Nhưng còn anh? Anh không tin em, lại âm thầm theo dõi em.
Anh cho là em là loại người ham hư vinh, thấy cậu Giang có tiền thì lập tức ly dị anh để đi theo người ta sao?"
"Sở Sở à, anh không có, thật sự không có mà, phải giải thích với em sao bây giờ?" Giang Thần thật sự không biết phải nói sao.
Đường Sở Sở cũng thôi tính toán với anh, cô cắt lời Giang Thần: "Thôi được rồi, anh theo dõi em, em vẫn hiểu được.
Dù sao đồ cậu Giang đưa đến cũng là sính lễ, anh lo cũng phải thôi.
Anh về trước đi, em đến Vĩnh Thái xem một chút."
"Sở Sở à."
Ngay lúc này, Hứa Tinh mặc bộ trang phục sexy đỏ từ trên xuống dưới bước ra.
Từ phía xa, cô ta đã thấy Đường Sở Sở cùng một người đàn ông tầm thường khác đứng bên đường nói gì đó.
Cô ta bỏ mặc Giang Thần, đến kéo Đường Sở Sở hỏi: "Thế nào? Gặp được chủ tịch