Giang Thần trở về nhà họ Đường.
Nhưng trong nhà lại không có ai cả, tất cả đều đến khu biệt thự Cảnh Tú xem biệt thự rồi.
Lúc Giang Thần ra khỏi cửa cũng đi khá vội vàng nên không mang theo chìa khoá.
Anh định gọi điện thoại cho Đường Sở Sở, nhưng nghĩ lại thì lại thôi.
Anh ngồi ở đầu cầu thang trước cửa nhà, hút thuốc, lấy điện thoại ra, chơi trò trái cây đại chiến zombie để giết thời gian.
Bất giác đã đến trưa.
Người nhà họ Đường vẫn chưa về, Đường Sở Sở thì về rồi.
Cô vừa đi ra khỏi thang máy thì nhìn thấy Giang Thần đang ngồi ở đầu cầu thang, nhíu mày đi qua, hỏi: “Anh ngồi ở đây làm gì?”
Nghe thấy tiếng kêu, Giang Thần vội đứng dậy.
Anh cầm điện thoại trong tay, cười nói: “Vợ, anh ra khỏi nhà quên mang theo chìa khoá, trong nhà không có ai, nên anh ngồi ở đây đợi.”
Đường Sở Sở nhìn Giang Thần một cái, cũng không nói gì nhiều, xoay người đi đến trước cửa nhà.
Cô lấy chìa khoá ra, mở cửa nhà.
Giang Thần đi vào theo.
“Vợ, em ăn cơm chưa, anh đi nấu cơm nhé?”
“Em ăn rồi, anh làm một chút đi, nếu không một lát mẹ về lại nói anh.
Em đi ngủ trưa đây, chiều em phải đến Vĩnh Thái, anh đừng làm ồn đến em.”
Đường Sở Sở nói xong thì xoay người đi.
Tối hôm qua cô ngủ không ngon, đi lòng vòng cả buổi sáng, bây giờ cô chẳng còn chút sức lực.
Giang Thần nhìn Đường Sở Sở đã đi vào phòng.
Anh có thể cảm nhận rõ ràng sự lạnh nhạt của cô đối với anh.
Ôi!
Anh khẽ thở dài một tiếng.
Vốn dĩ là có ý tốt muốn tặng quà, muốn khiến Sở Sở vui vẻ một chút, không ngờ lại gây ra nhiều chuyện như vậy.
Nếu đã như vậy, vậy thì tuỳ duyên vậy.
Dù sao anh cảm thấy giữa mình và Đường Sở Sở cũng không có nền tảng tình cảm.
Cho dù Đường Sở Sở thay lòng đổi dạ, thích một dáng vẻ khác của anh, đây cũng là một kết thúc không tệ.
Anh đi vào phòng bếp, vừa nấu cơm vừa suy nghĩ.
Anh đang suy nghĩ có phải anh nên vứt bỏ thân phận con rể ở rể nhà họ Đường, dùng thân phận cậu Giang bí ẩn để qua lại với Đường Sở Sở hay không?
Nghĩ đi nghĩ lại anh lại thấy loạn.
Chuyện tình cảm này còn phiền phức hơn việc xông trận giết địch.
Không bao lâu sau, người nhà họ Đường đã trở về.
“Mẹ, biệt thự đó sang trọng quá, biệt thự nhà họ Đường không thể nào so được.
Mẹ, khi nào chúng ta dọn vào đó đây?”
Giang Thần ở trong bếp, nghe thấy giọng nói kích động của Đường Tùng truyền đến từ phòng khách.
Ngô Mẫn cũng phấn khích nói: “Mẹ, con lớn thế này cũng chưa từng nhìn thấy cho biệt thự sang trọng như vậy bao giờ.
Chúng ta mau dọn đến đó đi, con muốn ở căn phòng gần cửa ra vào ở tầng hai, ban công đó thật là to.”
Giang Thần bưng cơm đã làm xong đi ra, gọi: “Ăn cơm thôi.”
Nhìn thấy Giang Thần, tâm trạng tốt đẹp của Hà Diễm Mai bỗng chốc bị phá hoại.
Bà ta đứng lên, trách móc: “Giang Thần, sao da mặt cậu dày vậy? Như vậy còn chưa chịu đi? Chẳng lẽ thật sự muốn tôi cầm chổi đuổi người sao?”
“Mẹ…” Trên mặt Giang Thần mang theo vẻ khó xử.
“Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không có đứa con rể vô dụng như cậu.
Tôi nói cho cậu biết, hôm nay cậu nhất định phải ly hôn với Sở Sở, tôi phải dọn vào biệt thự lớn để ở, tôi phải bắt đầu hưởng phúc rồi.”
Đường Tùng đi đến, vẻ mặt mang theo sự cầu xin: “Giang Thần, tôi xin anh đấy, anh ly hôn với chị Sở Sở đi, tôi không muốn có một ông anh rể vô dụng như anh, anh không thể cho tôi xe sang, không thể cho tôi nhà đẹp, không thể cho tôi cuộc sống mà tôi muốn.”
Giang Thần bất lực sờ sờ mũi.
Không phải chỉ là tiền thôi sao, thứ anh có nhiều nhất chính là tiền.
Chỉ là những người này không tin anh mà thôi.
Tiếng ồn trong phòng khách khiến Đường Sở Sở không thể nào yên giấc.
Cô lạnh mặt đi ra, nhìn người nhà, lạnh giọng nói: “Cậu Diệp đã nói rồi, đây là quà trả ơn cứu mạng cho con, không phải sính lễ, các người muốn dọn vào biệt thự lớn thì cứ dọn, sau này đừng nhắc đến chuyện ly hôn nữa.”
Giang Thần cảm kích nhìn Đường Sở Sở một cái.
Đường Sở Sơ cũng nhìn anh một cái.
Mặc dù ngoài miệng cô không nói gì, nhưng ánh mắt của cô lại chứa đựng sự thất vọng.
Dù là ai cũng thích một người đàn ông đạt được thành tựu trong sự nghiệp, chứ không phải là một người đàn ông cả ngày ở nhà nấu cơm, không biết phấn đấu vươn lên.
“Con đến Vĩnh Thái đây.”
Bỏ lại một câu, sau đó Đường Sở Sở xoay người rời đi.
Ánh mắt của cô không lọt qua được mắt của Giang Thần.
Giang Thần nhìn