Không ai tin Giang Thần.
Theo như người nhà họ Hà thấy, chính Đường Sở Sở đã nói cho Giang Thần biết trước một số tình hình của Hà Huỳnh Đồng.
Giang Thần giả vờ bắt mạch, nói ra một số tình trạng này, bắt chước làm thần y.
Giang Thần cũng không phản bác lại sự nghi ngờ của mọi người.
Anh vốn không muốn khoe khoang, cũng vì nể mặt Đường Sở Sở nên mới bắt mạch giúp, nếu đã bị nghi ngờ vậy thì cứ mặc kệ thôi.
Đường Sở Sở lại sốt ruột đến nỗi phải giải thích: "Mọi người đang nói bậy gì đó, tôi không nói cho Giang Thần biết trước, hơn nữa đã mười năm tôi không đến đây rồi, sao tôi biết tình hình của ông ngoại ra sao được chứ, sao tôi biết ba tháng trước ông ấy đã từng làm phẫu thuật, chuyện này thật sự là do Giang Thần đã bắt mạch mới biết được.
"
Đường Sở Sở không nó còn đỡ.
Cô vừa nói ra lại càng không có ai chịu tin.
Mọi người càng tin chắc rằng do cô đã nói trước.
Mục đích là để giả vờ ra vẻ ta đây.
Chỉ có vậy mà thôi.
Nhìn thấy ánh mắt không tin tưởng của mọi người, Đường Sở Sở lại nói tiếp: "Thật đó, tôi nói thật hết đó.
"
Lúc này, ngay cả Hà Diễm Mai cũng chán nản.
Bà ta cũng tưởng rằng đều do Đường Sở Sở đã nói trước.
Bởi vì chỉ bắt mạch sao có thể biết nhiều như vậy được?
Như thế quá thần kỳ rồi.
Thần kỳ đến mức khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
"Vô dụng đúng là vô dụng.
"
"Không có bản lĩnh mà còn ra vẻ cái gì.
"
Người nhà họ Hà tỏ vẻ cực kỳ khinh thường.
Đường Sở Sở kéo Giang Thần, nói: "Giang Thần, anh giải thích đi.
"
Giang Thần khẽ nhún vai nói: "Có gì để giải thích chứ.
"
Giang Thần không định nói gì, hiểu lầm thì cứ để hiểu lầm thôi, anh cũng không quan tâm.
Nhưng Lý Du lại không có ý định tha cho anh.
"Giang Thần đúng không, cậu giả vờ gì đó tôi cũng không quan tâm, nhưng cậu nghi ngờ trình độ y thuật của tôi, cậu phải xin lỗi tôi.
"
Lý Du là thành viên của hiệp hội y học cổ truyền Trung Quốc.
Xin gia nhập suốt năm năm mới được vào hiệp hội.
Bác sĩ Đông y ở Giang Trung không đến một trăm vạn, cũng có khoảng tám mươi vạn.
Mà trong cả hiệp hội y học cổ truyền Trung Quốc cũng chỉ có khoảng một vạn.
Ông ta có thể bộc lộ tài năng, gia nhập vào hiệp hội y học cổ truyền Trung Quốc, đó cũng là điều ông ta tự hào và kiêu ngạo, bây giờ bị nói là kê thuốc bừa bãi, ông ta cảm thấy mình bị sỉ nhục rất lớn.
"Xin lỗi.
"
"Giang Thần, mau xin lỗi bác sĩ Lý đi.
"
Người nhà họ Hà hùa nhau nói.
Ngay cả Hà Diễm Mai cũng mở lời: "Giang Thần, mau xin lỗi đi, con chưa đủ mất mặt hay sao?"
Xin lỗi?
Chuyện này sao có thể?
Nếu như Lý Du có y thuật cao siêu thật, anh xin lỗi cũng chẳng sao.
Giang Thần chợt hít một hơi thật sâu.
Nghĩ lại thì quả thật y thuật của Lý Du này cũng rất được, ít nhất cũng có thể giúp trạng thái tinh thần của Hà Huỳnh Đồng mấy năm nay rất tốt.
Chỉ là hai người có cách tiếp xúc khác nhau cho nên cũng hiểu khác nhau.
Anh xem xét chuyện này theo quan điểm của mình.
Nếu như dưới góc độ của bác sĩ Đông y bình thường, quả thật y thuật của Lý Du rất tốt.
"Để ông xem thử thế nào mới là bác sĩ Đông Y thật sự.
"
Giang Thần nhìn Lý Du, chợt lấy ra một số kim châm.
Anh ngồi xổm trước Hà Huỳnh Đồng nói: "Ông ngoại, cháu châm cứu giúp ông, trị dứt điểm di chứng để lại sau khi ông bị thương, ông kéo ống quần lên đi.
"
"Ô haha!" Lý Du bỗng nhiên bật cười nói: "Giả vờ cũng ghê gớm thật, ông cụ Hà, ông nghe theo đi, tôi phải xem thử tên nhóc này có thể làm nên trò trống gì.
"
Hà Huỳnh Đồng làm theo, vén ống quần của mình lên.
Giang Thần dặn dò nói: "Chuẩn bị cồn.
"
Lập tức có người nhà họ Hà đi lấy cồn đến.
Giang Thần mở lọ cồn ra, trực tiếp vẩy lên kim châm.
Sau đó ngón trỏ và ngón giữa đặt song song nhau, phút chốc ấn lên bắp đùi Hà Huỳnh Đồng.
Không ngừng chuyển động.
Trong thời gian ngắn, ấn mười mấy cái, từ bắp đùi cho đến lòng bàn chân.
"Thế này là đang bấm huyệt trị liệu sao?"
Lý Du nhìn đến thẫn thờ.
Tốc độ của Giang Thần quá nhanh, làm liền một mạch từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc.
Vào lúc này, Giang Thần cầm lọ cồn lên, trực tiếp vẩy lên trên đầu gối của Hà Huỳnh Đồng, sau đó lấy bật lửa ra.
Phựt!
Bỗng chốc, đầu gối của Hà Huỳnh Đồng chợt xuất hiện một đám lửa nhỏ.
Cảnh tượng này khiến sắc mặt người nhà họ Hà đều thay đổi.
"Giang Thần, cậu làm gì vậy?"
"Làm bừa gì đó, mau dừng lại đi.
"
Thế nhưng, Giang Thần lại không hề dừng lại, anh cầm kim châm lên,