Niếp Vân vẫn chưa rời đi mà tạm thời vẫn ở lại nhà họ Hà, cùng nói mấy chuyện liên quan tới cách mạng với Hà Huỳnh Đồng.
Còn lớp trẻ nhà họ Hà thì lại vây quanh Đường Sở Sở, không ngừng lấy lòng cô.
Thấm thoát một tiếng đồng hồ trôi qua.
Hơn trăm chiếc xe quân đội xuất hiện ở phía ngoài sân nhà họ Hà.
Một nhóm người mặc quần áo vũ trang xuất hiện.
Lúc này Niếp Vân mới đứng dậy đi tới giữa sân.
Những người dẫn đầu đoàn quân đi tới, họ đứng nghiêm, và chào hỏi theo tác phong quân đội.
“Tướng quân Niếp”
Giọng nói dõng dạc.
Niếp Vân phất tay, sau đó chỉ vào những người đang quỳ trên mặt đất và phân phó: “Áp giải những người này đi, điều tra nghiêm minh, trừng trị nghiêm khắc”
“Tuân lệnh.”
“Áp giải đi”
Toàn bộ chiến sĩ được trang bị đầy đủ vũ khí tiến lên áp giải tất cả những người đang quỳ trên mặt đất đi.
Sau khi dẫn người đi thì lúc này Niếp Vân mới gọi người đem loại thuốc lá mà ông ta đã đặt biệt chuẩn bị đưa cho Hà Huỳnh Đồng.
“Ông Hà cứ yên tâm, người nhà họ Hà sẽ được khôi phục lại chức vị nhanh thôi.
Còn những người gây ra chuyện này chắc chắn sẽ bị trừng phạt nghiêm minh”
Hà Huỳnh Đồng nắm lấy bàn tay của Niếp Vân, gương mặt của ông ta kích động và nói: "Có tướng quân Niếp chính là một niềm hạnh phúc vô bờ của người dân Giang Bắc”
“Vì nước yêu dân, vì dân phục vụ thôi mà” Niếp Vân cười và nói: “Ông Hà, tôi còn có việc phải làm, nên không trò chuyện với ông được nữa, khi nào có thời gian tôi lại tới thăm ông, tôi xin phép về trước.”
Nói xong ông ta đi tới bên cạnh Đường Sở Sở.
Đường Sở Sở vội vàng đứng dậy.
“Cô Sở Sở, tôi về trước nhé?”
Niếp Vân phải đi, nhưng ông ta vẫn tới để hỏi ý của Đường Sở Sở.
Còn về phía Giang Thần.
Ông ta biết Giang Thần kín tiếng không muốn bản thân bại lộ thân phận, ông ta cũng biết giờ đây người mà Giang Thần quan tâm nhất chính là Đường Sở Sở, chỉ cần Đường Sở Sở vui vẻ thì Giang Thần ắt cũng vui theo.
“À ờm…!"
Đường Sở Sở được ưu ái mà cảm thấy lo sợ.
Đi thì đi đi, hỏi tôi làm gì chứ? Tôi chỉ là một người dân bình thường thôi chứ chẳng phải ông to bà lớn gì cả.
“Tướng quân Niếp, nếu ông bận thì ông cứ đi”
“Ừm”
Niếp Vân xoay người rời đi.
Khi mới bước được mấy bước, ông ta đột nhiên nhớ tới giấy chứng nhận của Giang Thần.
Ông ta đi tới trước mặt Giang Thần và nói: “Này… Giang Thần, cậu tới đây tôi có chuyện cần nói.”
Giang Thần gật đầu.
Dưới bao nhiêu con mắt nhìn tới, Giang Thần đi theo Niếp Vân ra ngoài sân nhà họ Hà.
Ở ngoài sân, Niếp Vân lấy tờ giấy chứng nhận Hắc Long, ông ta dùng hai tay đưa cho Giang Thần.
Giang Thần nhận lấy và điềm tĩnh nói: “Cảm ơn”
Nói xong anh xoay người rời đi.
Vừa đi được mấy bước anh lại dừng lại và nói: “Đúng rồi, người tên Hà Xán kia rất được, là nhân tố có thể bồi dưỡng”
“Vâng, tuân lệnh” Niếp Vân tuân lệnh.
Giang Thần cười nhạt.
Cả nhà họ Hà rất ít người dám đứng ra lên tiếng, chỉ có ông cụ Hà là một và Hà Xán là hai.
Tuy Hà Xán đã bị mẹ lôi lại, nhưng khi đối mặt với nhiều người có thế lực thì lại không chút sợ hãi, đó là điểm rất đáng tuyên dương.
Giang Thần đi vào bên trong.
Đường Sở Sở bước tới kéo lấy anh và hỏi: “Tướng quân Niếp gọi anh ra ngoài làm gì vậy?”
Giang Thần nói: “Không có gì, chỉ là hỏi anh xem em và Tiêu Dao Vương có quan hệ gì"
“Hả, Tiêu Dao Vương?”
Đường Sở Sở ngây cả người.
Giang Thần khẽ nói: “Tướng quân Niếp nói là do Tiêu Dao Vương gọi điện thông báo cho ông ta, cho nên ông ta mới tới đây, ông ta hỏi anh xem rốt cuộc em và Tiêu Dao Vương có mối quan hệ gì?”
Sắc mặt Đường Sở Sở dần trở nên nghiêm trọng.
Tiêu Dao Vương?
Cô và Tiêu Dao Vương chẳng có chút quan hệ nào cả.
Chẳng nhẽ là vì cậu Giang thần bí kia và Tiêu Dao Vương rất thân thiết?
Cô nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi.
“Vợ này, coi bộ cậu Giang thần bí kia có lai lịch rất ghê gớm, đến cả Tiêu Dao Vương mà cũng quen.
Tiêu Dao Vương là tổng soái năm sao, khắp cái quả đất này chỉ có năm người có thể nhờ vả được Tiêu Dao Vương, bốn người khác là đại soái, còn một người nữa chính là nhân vật trong hoàng triều Kinh Đô”
“Chuyện này, em cũng không biết nữa” Sắc mặt của Đường Sở Sở hơi mơ hồ.
Giang Thần cười nhẹ.
Anh đã nói nhiều như vậy, có lẽ Đường Sở Sở đã có thể đoán được thân phận của cậu Giang thần bí kia.
“Sở Sở, còn đứng đơ ra đó làm gì, lại đây ngồi đi này…” Một vị trưởng bối của nhà họ Hà lôi Đường Sở Sở và tìm một chỗ cho cô ngồi xuống.
Một đám người nhà họ Hà quây xung quanh.
Bọn họ đều tra hỏi xem Đường Sở Sở và Niếp Vân có mối